Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông - Chương 875-878

Cập nhật lúc: 2024-12-29 06:58:50
Lượt xem: 594

"Ta có thể xem không?"

"Được, khi xong sẽ cho chàng xem."

Sau đó, kinh đô xuất hiện hai tòa nữ y quán, chỉ dành cho nữ giới và toàn bộ y sĩ đều là nữ. Ban đầu, mọi người chỉ tò mò nhưng một phu nhân đến khám bệnh, chỉ vào vết sưng trên trán và hỏi: "Cái này chữa được không?"

Người tiếp đón đáp: "Xin đợi chút, để ta mời đại phu." Phu nhân đi vào rồi chẳng bao lâu sau vui vẻ bước ra. Ngày hôm sau, bà cầm theo một con gà để cảm tạ: "Hứa đại phu thật giỏi, vết sưng trên trán ta chữa mãi không khỏi mà giờ đã đỡ ngay chỉ sau một thang thuốc."

Người tiếp đón cười nói: "Hứa đại phu thích lễ vật đặc biệt. Để ta chỉ bà một cách cảm tạ."

Chẳng mấy chốc, phu nhân mang đến một lá cờ lớn, đích thân trao tặng nữ y quán: "Hứa đại phu quả là thần y!"

Tiếng tăm nữ y quán lan rộng, nhiều nữ nhân cũng tìm đến đây vì yên tâm khi được nữ đại phu chữa trị. Những căn bệnh khó nói thường làm họ ngại ngần khi gặp đại phu nam giới nay cũng dễ dàng chia sẻ hơn.

Sau khi các bản vẽ được hoàn tất, Chân Nguyệt xem qua rồi dặn: "In nhiều bản, để tại y quán, ai đến khám cũng được xem miễn phí. Nếu muốn mua thì bán với giá một lượng bạc."

Định xong giá, nàng thầm nghĩ đến việc cải tiến kỹ thuật in ấn và giấy, chờ khi Kiều Triều rảnh sẽ bàn bạc để phát triển thêm.

Thời gian trôi nhanh, khoa cử sắp bắt đầu, kinh đô nhộn nhịp đón nhân tài từ khắp nơi về thi.

Một ngày, thấy trong cung có chút buồn chán, Chân Nguyệt nghĩ đến hoàng tức Mộ Khanh Thơ bụng đã lớn, nên quyết định sang thăm nàng ấy: "Báo cho Hoàng Thượng biết ta qua phủ Thái Tử, trưa nay ta không về cung."

Khi thái giám mang tin đến tai Kiều Triều, Chân Nguyệt đã rời cung từ lâu. Nàng chỉ mang theo hai nha hoàn là Xuân Tú và Hạ Nùng cùng hai thị vệ. Lần này, nàng mặc trang phục giản dị, tóc cài trâm gỗ, đơn giản như khi còn là thôn phụ ngày trước. Chiếc trâm gỗ ấy do chính tay Kiều Triều làm tặng nàng năm xưa.

Mộ Khanh Thơ đang dựa vào sập đọc sách, có người đang bóc nho, người khác mát xa chân. Đột nhiên, một tiểu thái giám bước vào nhanh chóng báo: "Thái Tử Phi, Hoàng Hậu nương nương đến thăm!"

Mộ Khanh Thơ ngạc nhiên, bật dậy: "Mẫu hậu rời cung sao? Mau chuẩn bị y phục cho ta, bảo mẫu hậu đợi một lát, ta sẽ ra ngay."

"Không cần, con cứ nghỉ ngơi đi."

Chân Nguyệt bước vào, thấy Mộ Khanh Thơ định đứng dậy hành lễ, nàng vội đưa tay ngăn lại: "Con cứ ngồi nghỉ, không cần hành lễ gì cả. Tiếp tục làm những gì đang làm, đừng để ý đến ta. Ta chỉ đến xem con thế nào thôi. Bụng dạo này có ổn không? Hài tử có quậy nhiều không?"

Mộ Khanh Thơ đang định xỏ giày vào nhưng nghe thế liền rụt chân lại, đáp: "Dạ, gần đây hài tử đạp mạnh hơn trước nhiều."

Chân Nguyệt nhìn quanh rồi hỏi: "Thái tử đâu? Hắn không ở nhà à?"

Mộ Khanh Thơ mỉm cười đáp: "Điện hạ đang ở trong cung, chắc sắp hạ triều rồi."

Chân Nguyệt gật đầu: "Vậy cũng được. Ta qua thăm chút thôi. Con cứ nghỉ ngơi, cần gì thì bảo người hầu mang đến cho."

Nói rồi, nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, khiến Mộ Khanh Thơ cùng mọi người trong phòng chưa kịp phản ứng. Một thái giám bước tới cung kính nói: "Hoàng Hậu nương nương có để lại cho Thái Tử Phi một ít dược liệu và sách."

Mộ Khanh Thơ khẽ gật đầu: "Dược liệu cất vào nhà kho, sách thì mang đến cho ta."

Một lúc sau, khi nàng giở sách ra xem thì thấy đó là cuốn sách hướng dẫn cách phục hồi sức khỏe sau sinh, cùng các điều cần kiêng kỵ. Nàng thầm nghĩ, quả thật đây là một món quà rất hữu ích.

Chương 876:

Không lâu sau, A Sơ trở về phủ Thái Tử, vui vẻ hỏi: "Ta về rồi. Hôm nay hài nhi thế nào? Có quậy không?"

Mộ Khanh Thơ lắc đầu, rồi nói: "Điện hạ, vừa rồi mẫu hậu ghé qua."

A Sơ ngạc nhiên: "Mẫu hậu sao? Hẳn là người đến thăm tôn tử."

Mộ Khanh Thơ nhíu mày, nói tiếp: "Nhưng mẫu hậu ăn mặc rất giản dị, trông như một người bình thường, không mang theo nhiều người."

Một thái giám bên cạnh lên tiếng: "Hoàng Hậu nương nương chỉ mang theo bốn người thôi ạ. Nếu không nhờ lệnh bài, chúng thần cũng không nhận ra."

A Sơ kinh ngạc: "Chỉ bốn người? Ta đoán chắc mẫu hậu 'lén' trốn cung đi dạo rồi!"

"Không được, ta phải ra ngoài tìm người. Kinh đô lúc này người lui tới phức tạp, lỡ ai mạo phạm mẫu hậu thì sao?" A Sơ nói xong liền định ra ngoài ngay.

Mộ Khanh Thơ nghe vậy cũng lo lắng, định ngồi dậy: "Vậy huynh đi nhanh đi."

A Sơ nhẹ nhàng ấn nàng ấy nằm xuống: "Đừng lo, nương rất thông minh và không phải kẻ ngốc. Ta sẽ đi tìm người và cho nàng biết ngay khi có tin."

Bên kia, Kiều Triều đang hạ triều thì nhận được tin Chân Nguyệt rời cung mà chỉ mang theo vài người. Lập tức, hắn ra lệnh: "Gọi Tống Giản, thống lĩnh cấm quân, đến ngay."

Không lâu sau, Kiều Triều mặc thường phục, mang theo vài cận vệ rời cung tìm người. Bên ngoài chỉ có vài người theo nhưng trong bóng tối còn có nhiều lính bảo vệ.

Lúc này, Chân Nguyệt đang ngồi ở một tửu lầu trong đại sảnh thưởng thức bữa ăn. Xuân Tú muốn gọi phòng riêng nhưng tửu lầu đã hết phòng, nàng không ngại, ngồi ở đại sảnh cũng thấy thú vị. Sau những món ăn cầu kỳ trong cung, thì bữa cơm dân dã này lại khiến nàng cảm thấy mới lạ.

Trong lúc Chân Nguyệt đang ăn, nàng chợt nghe người ngồi bàn bên cạnh nói: "Đây là khoa cử đầu tiên kể từ khi bình định thiên hạ. Ta nghe nói năm nay sẽ chọn rất nhiều người, phải cố gắng hết sức!"

"Nghe nói kỳ thi này có thêm vài thay đổi. Ngoài các đề truyền thống, toán học sẽ được thi riêng."

"Đúng vậy, sau khoa cử còn có các bài kiểm tra của lục bộ nữa."

"Lục bộ? Ý là sao?"

"Nghĩa là nếu muốn vào Hộ Bộ thì phải thi kiểm tra của Hộ Bộ, muốn vào Binh Bộ, Công Bộ thì cũng phải qua bài kiểm tra của các bộ đó."

"Ta tưởng Hoàng Thượng sẽ trực tiếp bổ nhiệm chứ. Không biết ngài thích kiểu người thế nào nhỉ?"

"Dù là người thế nào thì chắc chắn là người học thức cao."

Vân Mộng Hạ Vũ

Một người khác nói: "Không hẳn, như thời tiền triều, Chu Tông Đế từng vì một công tử thế gia có dáng vẻ xuất chúng mà trực tiếp phong làm Trạng Nguyên, mặc dù quan lại thấy hắn ta không xứng đáng."

Chân Nguyệt đang nghe mọi người bàn tán bỗng chưởng quầy tửu lầu lớn tiếng: "Các vị khách quan, hôm nay lão bản có một đề tài muốn nhờ các vị tham khảo, ai trả lời thuyết phục sẽ được thưởng trăm lượng vàng!"

Lời này vừa nói ra, đại sảnh lẫn các phòng trên lầu đều xôn xao.

"Đề tài gì thế? Nói mau!"

Chưởng quầy nhã nhặn đáp: "Xin đợi một lát, lão bản sẽ công bố ngay."

Đúng lúc ấy, Kiều Triều và A Sơ bước vào, thấy Chân Nguyệt thì cùng thở phào, đi đến ngồi cạnh nàng. Chân Nguyệt ngạc nhiên: "Sao hai người lại tới đây?"

Kiều Triều đáp: "Tìm nàng."

A Sơ cũng nói: "Mẫu ... Nương, sao người lén ra ngoài mà chỉ mang theo ít người thế?"

Chân Nguyệt: "Ta có lén đâu, đã bảo người báo với phụ thân con rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/chuong-875-878.html.]

Kiều Triều thở dài: "Báo lúc ta đang hạ triều thì ai mà biết ngay được."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Ta chỉ muốn đi dạo chút thôi, sợ chàng lại đòi theo. Chàng nhiều việc như thế, để ta đi thoáng gió một chút cũng có sao đâu?"

Chương 877:

Kiều Triều giả bộ thương tâm: "... Lén đi ra ngoài hóng gió nhàn nhã mà không cho ta đi cùng à?"

Chân Nguyệt bật cười: "Được được..." Đang định an ủi hắn thì ngay lúc ấy, chưởng quầy mang ra một cuộn giấy lớn, trên đó ghi: "Văn trị hay võ công, để thiên hạ yên ổn, nên trọng văn hay trọng võ?"

Câu hỏi làm cả đại sảnh xôn xao, mọi người lần lượt đưa ra ý kiến.

"Tại hạ là Tiết Ngũ ở Vĩnh Khánh, thỉnh các vị chỉ giáo. Hiện giờ thiên hạ bình phục, ngô cho rằng võ nên giảm đi, nhưng văn thì nên tăng thêm, nếu trọng võ nhưng lại không có chiến sự, việc đo chỉ làm lãng phí tiền tài lương thảo, hiện giờ thiên hạ cần lấy quan văn với sĩ nông công thương thượng..."

Nghe xong một đoạn lời nói, Chân Nguyệt chỉ biết ý khách quan này chính là cần nhiều quan văn ở nông nghiệp, công nghiệp, thương nghiệp chờ thống trị.

Chân Nguyệt dùng khuỷu tay chạm chạm Kiều Triều,"Tửu lầu nhà này không biết là ai? Xem như trước tiên giúp chàng khảo thí? Vị tiểu ca kia nói vẫn là rất không tồi, lớn lên cũng rất tuấn tú, ta nghe nói tiền triều kia..."

Kiều Triều nắm lấy tay nàng,"Tuấn tú?" Hắn đánh giá người kia một chút,"Không cảm thấy."

A Sơ bên cạnh cũng đánh giá một chút,"Nương, hắn cùng con so thì ai càng tuấn tú hơn?"

Chân Nguyệt:...

Nàng không còn lời nào để nói đỡ trán một lúc,"Ta nói các ngươi... Ấu trĩ hay không?"

Cái người Tiết Ngũ kia vừa mới nói xong lại có người nhảy ra,"Ngô đối với quan điểm trên không cho là đúng, ta cho rằng thiên hạ Sơ An, nhưng thế lực lúc trước vẫn còn tàn quân ở trong khắp nơi..."

Chân Nguyệt nhích lại gần Kiều Triều, thì thầm: "Vì sao không thể trọng cả văn lẫn võ nhỉ?"

A Sơ ngồi cạnh thấy vậy liền tò mò: "Nương và phụ thân đang bàn nhỏ điều gì thế?"

Kiều Triều: "Con quản nhiều chuyện như vậy làm gì, ta và mẫu thân con có nói nhỏ đâu."

A Sơ:...

Chân Nguyệt bật cười, liếc Kiều Triều một cái rồi quay sang A Sơ: "Ta chỉ muốn nói là hoàn toàn có thể xem trọng cả văn lẫn võ, tại sao phải thiên lệch chỉ một bên? Văn nhân và võ tướng đều là người cả, miễn là vì dân mà tận tâm, thì điều đáng quý nhất là phẩm cách của họ, không phải chức vụ họ đảm nhiệm."

Nàng vừa dứt lời thì một người bên cạnh đột ngột đứng dậy, giọng đầy khinh miệt: "Ngươi chỉ là một phụ nhân mà lại nói nhăng nói cuội! Văn nhân và võ tướng có vai trò khác nhau, dựa theo lời ngươi thì tất cả đều là văn nhân thì ai bảo vệ bờ cõi?"

Người này không sai về lý, nhưng ánh mắt coi thường của hắn ta như đang ngầm ý rằng nữ nhân không có quyền tham gia vào những chuyện hệ trọng của quốc gia. Lời lẽ ấy khiến người nghe phải tức giận.

A Sơ lập tức đứng bật dậy, khí thế uy nghi khiến người kia có chút sợ hãi.

"Ngươi muốn làm gì?" người đó lúng túng.

Chân Nguyệt vội ngăn nhi tử lại: "A Sơ, đừng xúc động, ngồi xuống."

A Sơ giận giữ nghiến răng, đành hậm hực ngồi xuống.

Chân Nguyệt nhìn nam tử kia, bình tĩnh nói: "Ngươi cho rằng văn nhân thì không thể học võ, và võ tướng thì không biết chữ sao? Một người tài giỏi hẳn phải là người biết cả văn lẫn võ chứ?"

Người kia định đáp trả, nhưng Chân Nguyệt nói tiếp: "Đương kim Hoàng Thượng lập nghiệp từ võ công, nhưng ngài cũng nổi danh với thư pháp đầy khí phách và tài vẽ tranh điêu luyện. Thái tử cũng theo Hoàng Thượng đánh trận, nhưng từ nhỏ đã được đại nho giáo huấn. Người đời khen ngợi ngài là văn võ song toàn, tài đức vẹn toàn, anh kiệt của thời đại."

"Là con dân của Thánh Thượng, chẳng lẽ không nên lấy ngài làm gương, phấn đấu để trở thành một người văn võ toàn diện, vừa giúp đỡ quốc gia vừa giữ gìn biên cương yên ổn sao? Đó chính là điều ta muốn nói."

Chân Nguyệt vừa dứt lời, Kiều Triều và A Sơ ngồi cạnh đều cố nén nụ cười hài lòng, nhưng khóe miệng không giấu được vẻ tự hào.

Chương 878:

Tuy vậy, nam tử kia không ngờ Chân Nguyệt lại có thể đối đáp sắc sảo đến vậy, đành ngập ngừng," Ngươi ngươi... Lời nói của phụ nhân"

Vẻ mặt Chân Nguyệt không thay đổi,"Ta là phụ nhân, nhưng ta cũng là dân, đương kim Thánh Thượng cũng không có cấm nữ nhân không thể nói đi?"

Kiều Triều: "Đương nhiên không có." Thời điểm lúc trước vẫn chưa thống nhất, hắn từng hạ mệnh lệnh không kể là nam hay nữ, nếu có tài trong trồng trọt, kỹ thuật dệt, ý tưởng nghiên cứu vũ khí linh tinh đều có thể đến các nơi trong nha môn nói, nếu thật sự tốt còn có thể đạt được khen thưởng, khen thưởng có lớn có bé, lúc ấy còn rất náo nhiệt.

Người nọ không đối đáp được, chỉ bỏ lại một : "Nữ tử cùng tiểu nhân khó có thể nuôi ! Ta không chấp nhặt với các người nữa!"

A Sơ khẽ thì thầm: "Nương, hắn ta không thể nói lý lẽ nên chỉ biết kiếm cớ."

Chân Nguyệt: "Không cần chấp hắn ta, ta nghĩ với thái độ như thế này, thì hắn ta cũng khó mà đỗ cao trong thi đình."

Đúng lúc ấy, một nam tử ngồi gần đó vỗ tay, khen ngợi: "Ý kiến của phu nhân thật tuyệt vời! Ta có thể ngồi cùng bàn được không?"

Chân Nguyệt không phản đối, quay sang hỏi Kiều Triều: "Chàng thấy sao?"

Kiều Triều gật đầu: "Cứ tự nhiên."

Người khách chắp tay cúi chào rồi tự giới thiệu: "Tại hạ là Trương Thiếu Xuyên, người Lạc Châu. Lần này lên kinh để dự kỳ thi."

Kiều Triều cũng gật đầu đáp lễ: "Ta họ Lâm, đây là phu nhân và nhi tử Lâm Sơ."

Trương Thiếu Xuyên nhìn đôi phụ tử, trong lòng thắc mắc không biết có phải cả hai người họ cùng lên kinh đi thi không, nên hỏi: "Thật là kỳ ngộ! Vậy hai vị cũng là thí sinh lên kinh sao?"

Kiều Triều mỉm cười: "Cũng có liên quan đến khoa cử." Không đi thi, chỉ làm giám khảo.

Trương Thiếu Xuyên quay sang Chân Nguyệt, nói tiếp: "Vừa rồi nghe phu nhân phát biểu thật tâm đắc, ta rất tán đồng. Cuối cùng việc trọng văn hay trọng võ đều là tùy vào ý chỉ của Thánh Thượng, người hẳn là hiểu rõ nhất điều quốc gia cần."

Chân Nguyệt cười đáp: "Ta cũng nghĩ thế. Đương kim Hoàng Thượng là vị quân vương ưu tú, chắc chắn ngài biết cách cân nhắc phải trái để giữ thiên hạ bình an, đúng không?" Nói xong, nàng nhìn Kiều Triều đầy ẩn ý.

Kiều Triều cố giữ vẻ nghiêm trang nhưng không giấu được nụ cười mãn nguyện, khẽ gật đầu đáp: "Phu nhân nói rất đúng."

Bên cạnh, A Sơ bỗng hỏi Trương Thiếu Xuyên: "Kỳ thi năm nay có chút thay đổi, sau khi thi đỗ còn phải qua bài kiểm tra riêng của từng bộ phận. Nếu đỗ đạt, huynh muốn làm ở đâu?"

Trương Thiếu Xuyên suy nghĩ rồi đáp: "Ta mong muốn được vào Hàn Lâm Viện. Nơi đó sẽ giúp ta có cơ hội gần Thánh Thượng, cũng dễ dàng thăng tiến hơn. Nếu không được, thì ta muốn vào Hộ Bộ."

A Sơ hỏi tiếp: "Không muốn ra ngoài kinh thành làm quan sao?"

Trương Thiếu Xuyên cười đáp: "Ta mong muốn được ở lại kinh thành. Còn huynh thì sao?"

A Sơ đáp: "Ta cũng muốn ở lại kinh đô. Mong rằng sau này chúng ta có thể gặp lại nhau ở đây."

"Đa tạ huynh, hy vọng được như lời huynh nói."

Khi ấy, chưởng quầy lại lớn tiếng: "Chủ nhân của tiểu điếm rất cảm kích các vị đã cùng nhau tranh luận, xin tặng mỗi người một gói trà. Quý vị nào thiên về văn thì đặt gói trà vào rương bên trái, nếu trọng võ thì đặt vào rương bên phải. Chủ nhân muốn xem hướng đi nào được nhiều người ủng hộ hơn."

Mỗi bàn đều nhận được một gói trà. Khi Chân Nguyệt cũng nhận được, nàng mỉm cười nhìn Kiều Triều, đưa gói trà cho chàng: "Chàng bỏ giúp ta."

Loading...