Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông - Chương 879-882
Cập nhật lúc: 2024-12-29 07:01:01
Lượt xem: 634
Chương 879:
Kiều Triều cầm gói trà, nhưng sau đó buông xuống: "Không bỏ vào."
Chân Nguyệt ngạc nhiên: "Vì sao vậy?"
Kiều Triều mỉm cười nhìn nàng: "Nàng vừa nói văn võ song toàn là tốt nhất. Vì vậy ta không chọn bên nào cả."
Nghe vậy, Trương Thiếu Xuyên cũng hưởng ứng: "Ta cũng không bỏ vào. Quan điểm của phu nhân thật đúng đắn."
Mặc dù không bỏ vào, nhưng phần lớn các bàn khác đều có người chọn. Kết quả cuối cùng, người chọn văn vẫn chiếm phần đông. Đa số người cho rằng trị quốc là việc của văn nhân, còn võ chỉ là để bảo vệ quốc gia trong thời chiến.
Chân Nguyệt gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Trong khoa cử trước nay vẫn ưu tiên văn thí, chưa có võ cử, nên không khó để hiểu tại sao đa số vẫn nghiêng về văn. Hiện nay, các võ tướng đều là những người từng xông pha chiến trường cùng Kiều Triều, người thì đã già, người thì cũng dày dạn kinh nghiệm, họ là những nhân tài sống sót qua nhiều trận mạc.
Chân Nguyệt quay sang hỏi Kiều Triều: "Nhìn kết quả thế này, chàng có suy nghĩ gì không?"
Kiều Triều gật đầu: "Có chứ, nhưng để về nhà rồi nói rõ hơn."
Sau khi ăn uống xong, Chân Nguyệt và Kiều Triều đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trương Thiếu Xuyên cũng đến chào từ biệt, nói: "Hy vọng kỳ thi tới có thể gặp lại mọi người."
"Đi thi cử thấy" Kiều Triều trả lời, chỉ là có thể vào đến vòng thi đình hay không.
A Sơ cũng vỗ vai Trương Thiếu Xuyên: "Mong rằng ta sẽ thấy huynh trên đại điện."
Khi họ rời đi, Trương Thiếu Xuyên chợt nhận ra rằng xung quanh hai bàn gần đó đều có người của đoàn hộ vệ theo sau ba người. Đến lúc này, hắn mới ngờ rằng gia đình này chắc chắn là dòng dõi cao quý, có người hộ vệ đi cùng như thế.
Trên đường đi dạo phố, Chân Nguyệt bỗng hỏi: "Chàng có biết chủ nhân tửu lầu đó là ai không? Sao lại đột nhiên tổ chức cuộc tranh luận với đề tài như thế?"
Kiều Triều mỉm cười giải thích: "Hiện nay nhiều tửu lầu đều làm thế để thu hút khách, tăng danh tiếng. Có nơi còn tổ chức đấu thơ, tranh luận, tạo cơ hội cho người tài nổi bật. Thậm chí có kẻ đặt cược ai sẽ đỗ đạt cao nhất trong khoa cử, hoặc có người chuẩn bị sẵn bảng phong thần, chọn trước vài thí sinh để sau này có cớ nhờ vả."
"Thì ra là vậy!" Chân Nguyệt cười,"Không ngờ một bữa ăn lại có thêm phần thú vị như thế."
Kiều Triều cười nhẹ: "Đúng vậy, một số người đến để kết giao, nhằm tìm kiếm sự giúp đỡ sau này nếu không đỗ đạt cao trong kỳ thi. Dù thế nào, đó cũng là cách để họ có người quen trong triều."
Chân Nguyệt gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Trên đường đi dạo phố, nàng vừa ngắm nhìn vừa mua vài món đồ nhỏ làm quà. Thấy một quầy hàng bán đồ cho hài tử, nàng mua hai cái mũ đầu hổ, rồi đưa cho A Sơ: "Con mang về cho tiểu Tiếu Tiếu giúp ta nhé."
A Sơ cười đáp: "Cảm ơn nương."
Chân Nguyệt xua tay, nói: "Được rồi, con về đi. Ta và phụ thân con cùng nhau đi dạo, con nên về với nương tử."
Kiều Triều cũng lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy, ở đây có ta rồi. Con về bầu bạn với nương tử con đi."
A Sơ đành gật đầu, dù hơi phật ý vì bị "đuổi khéo" nhưng cũng hiểu ý, nên dẫn người rời đi.
Ngay khi đó, một người bất ngờ chạy về phía họ, sau lưng có người đuổi theo, vừa đuổi vừa la lớn: "Bắt trộm! Giúp ta chặn hắn lại!"
Nhưng mọi người xung quanh đều tránh xa để không bị liên lụy. Lúc ấy, Chân Nguyệt đang đứng xem một nghệ nhân vẽ tranh bằng kẹo đường, trên tay còn cầm một quả táo vừa mua. Thấy tên trộm sắp chạy qua, nàng nhắm chuẩn, ném quả táo trúng đầu hắn ta.
Chương 880:
Tên trộm lảo đảo ngã xuống, Tống Giản – thống lĩnh cấm vệ quân – nhanh chóng đưa chân quét ngang, khiến hắn ta ngã sóng soài. Túi bạc tên trộm đánh rơi lăn ra đất, người bị mất đồ đuổi kịp, vội nhặt túi bạc, cảm ơn rối rít.
Chân Nguyệt nhìn quả táo nát bét dưới đất, cười nhẹ nói với Kiều Triều: "Quả táo của ta hỏng mất rồi."
Người mất của – Tô Yến Thanh – nghe thấy liền cảm kích: "Ta sẽ mua đền cho ngài!"
Kiều Triều lên tiếng: "Không cần. Ta vẫn còn một quả khác." Rồi chàng rút từ túi ra một quả táo khác đưa cho Chân Nguyệt.
Lúc đó, quan binh đến đưa tên trộm đi, Tô Yến Thanh vẫn cảm kích đi theo bên cạnh họ nói lời cảm ơn. Kiều Triều liếc nhìn Tống Giản, lập tức Tống Giản bước lên, ngăn lại: "Công tử, không cần khách sáo, chúng ta còn có việc phải đi, xin đừng làm phiền."
Tô Yến Thanh vội vàng cúi đầu xin lỗi rồi tránh ra, không dám đi theo nữa.
Sau khi đi dạo một hồi lâu thì trời cũng đã tối, Chân Nguyệt quay sang nói với Kiều Triều: "Lần sau chúng ta ra ngoài vào buổi tối nhé?"
Kiều Triều khẽ cười: "Nhưng lần sau nàng đừng 'trốn' ra cung nữa."
Chân Nguyệt cười đáp: "... Ta ra ngoài có mang người theo bảo vệ mà."
Kiều Triều nhẹ nhàng nói: "Mang theo ít người quá, ta sẽ lo lắng."
"Được rồi, ta nghe lời chàng." Chân Nguyệt khẽ gật đầu.
Dạo phố xong, họ quay về cung, ăn tối rồi nghỉ ngơi sau một ngày dài. Không lâu sau, đến ngày thi Hội, gồm bốn vòng thi kéo dài mười ngày. Thi cử lần này có cải cách, thêm phần thi toán học vào để đánh giá toàn diện hơn, nhưng phần thi toán chỉ được tính điểm bổ sung, trọng tâm vẫn là ba vòng thi văn.
Trong kỳ thi, Trương Thiếu Xuyên không ngừng tìm kiếm bóng dáng Kiều Triều và A Sơ nhưng vẫn không thấy. Dù khá ngạc nhiên, nhưng hắn tự nhủ rằng có lẽ họ sẽ đến sau. Nhưng qua bốn vòng thi, hắn vẫn không gặp lại họ. Khi kỳ thi kết thúc, thì hắn đã kiệt sức ngất đi, cũng không có tâm trí tìm kiếm nữa.
Trong cung, các quan viên bắt đầu chấm bài, A Sơ cũng tham gia. Nhiệm vụ của hắn là phân định khi các quan viên bất đồng về chất lượng bài thi. Tuy nhiên, đúng lúc này, Thái tử phi Mộ Khanh Thơ bắt đầu chuyển dạ. Khi thái giám báo tin, A Sơ đang phải làm trung gian hòa giải cho hai vị quan đang tranh cãi kịch liệt.
Nghe tin, A Sơ quát lớn: "Dừng lại! Không ai được phép gây rối thêm! Không được cho người thứ ba xen vào, các ngươi cứ làm tốt phần mình, nếu Thái tử phi xảy ra chuyện gì thì các ngươi phải chịu trách nhiệm!"
Nói rồi, A Sơ vội vã rời đi. Hai vị quan nghe xong chỉ biết sững sờ im lặng: ... Không phải, bọn họ chính là bình phán, Thái Tử Phi sinh hài tử cùng bọn họ có quan hệ gì? Thái Tử... Quan tâm sẽ bị loạn, điên rồi?
Dù vậy, trong lòng họ cũng mong Thái tử phi sẽ sinh hạ được một người thừa kế, vì hiện tại Thái tử chỉ có một nữ nhi. Với các quan, một người thừa kế sẽ bảo đảm tương lai cho cả họ.
Khi A Sơ về đến phủ Thái tử, Mộ Khanh Thơ đã vào phòng sinh, các y nữ, đại phu, và bà mụ đều đã vào vị trí. Dù đây là lần sinh thứ hai, A Sơ vẫn lo lắng không yên. Không lâu sau, nương của Mộ Khanh Thơ đến, sau đó là Chân Nguyệt.
Nửa canh giờ trôi qua, Kiều Triều cũng đến nơi. Chàng hỏi Chân Nguyệt: "Tình hình sao rồi?"
Chân Nguyệt lắc đầu, giọng lo lắng: "Vẫn chưa xong. Máu loãng mang ra từ phòng sinh làm ta cũng thấy sợ."
Dù đã từng chứng kiến nhiều lần, cảnh tượng đó vẫn khiến nàng thấy kinh hãi, may mắn là nàng chỉ sinh hài tử một lần.
Chương 881:
Kiều Triều nhìn thấy cảnh sinh nở đầy căng thẳng cũng có chút lo lắng, ôm lấy Chân Nguyệt, nhẹ giọng an ủi: "Sẽ không sao đâu, nhất định sẽ bình an thôi."
Không biết bao lâu sau, tiếng khóc của hài tử cuối cùng cũng vang lên từ trong phòng sinh.
"Oa oa oa-"
Người nhà ở bên ngoài thở phào nhẹ nhõm. Bên trong, Mộ Khanh Thơ cảm nhận cơ thể nhẹ bẫng, vội hỏi: "Là nam hay nữ?"
Bà mụ bên cạnh vui mừng đáp: "Thái tử phi, là một tiểu nam hài!"
Mộ Khanh Thơ lúc này mới thực sự an tâm. Bấy lâu nay, nàng chịu nhiều áp lực vì chỉ sinh được một nữ nhi, khiến bao người ngấm ngầm khuyên Thái tử nạp thêm phi để sinh quý tử. Nay nàng đã hạ sinh một nhi tử, những tiếng xì xào đồn đại kia cuối cùng cũng lắng xuống.
Bà mụ bế hài tử ra ngoài, cung kính thưa: "Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ, Thái tử phi đã sinh một nam hài."
Kiều Triều cười rạng rỡ: "Tốt quá! Phần thưởng! Tất cả mọi người trong phủ Thái tử đều được ban thưởng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/chuong-879-882.html.]
Mọi người đồng loạt hô lớn: "Tạ ơn Hoàng thượng!"
Vân Mộng Hạ Vũ
A Sơ vội hỏi: "Thài tử phi đâu, Thái tử phi thế nào rồi?"
Bà mụ cúi đầu thưa: "Thưa điện hạ, Thái tử phi bình an. Điện hạ có thể vào thăm nàng."
Chân Nguyệt và Kiều Triều nhìn hài tử trên tay bà mụ. Nhìn khuôn mặt bé nhỏ, nàng liền cười đùa: "Giống như A Sơ hồi nhỏ, cứ như một con khỉ nhỏ ấy."
Kiều Triều phụ họa: "Phải, trông hơi xấu."
A Sơ đứng cạnh: "Phụ hoàng, mẫu hậu!"
Cả hai có chút ngượng ngùng, nhưng Chân Nguyệt vẫn nói thêm: "Không sao đâu, qua vài ngày sẽ đẹp ra thôi. Con lúc mới sinh cũng thế mà."
A Sơ:...
Khi phòng nghỉ đã được chuẩn bị xong, Chân Nguyệt và A Sơ vào thăm Mộ Khanh Thơ. Kiều Triều không vào, để lại không gian riêng cho hoàng tức nghỉ ngơi bên cạnh hoàng tôn mới sinh.
Mộ Khanh Thơ vừa thấy Chân Nguyệt bước vào, định ngồi dậy nhưng A Sơ nhanh tay giữ nàng ấy nằm xuống: "Nàng cứ nằm nghỉ đi, mẫu hậu không để bụng đâu."
Chân Nguyệt gật đầu, khẽ bảo: "Cứ nằm nghỉ ngơi cho khoẻ. Phòng bếp đã chuẩn bị thức ăn cho con chưa?"
Một cung nữ bước lên thưa: "Thưa nương nương, thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng ạ."
Chân Nguyệt hài lòng, dặn dò thêm: "Ăn một chút đi, mấy ngày tới phải chăm sóc bản thân cho tốt. Cứ để người hầu lo liệu mọi việc."
Mộ Khanh Thơ ngoan ngoãn đáp: "Vâng, thưa mẫu hậu."
Ngay lúc đó, Mộ phu nhân cũng đến phủ Thái tử. Vừa nhìn thấy Chân Nguyệt và A Sơ, bà vội vàng hành lễ: "Bái kiến Hoàng hậu nương nương, điện hạ."
Chân Nguyệt đỡ bà dậy: "Không cần đa lễ, phu nhân vào thăm nữ nhi đi."
Sau khi chào hỏi, Chân Nguyệt không ở lại lâu, chỉ căn dặn vài lời rồi trở về cung. Trước khi đi, nàng cũng bảo người chuẩn bị ít đồ bổ dưỡng gửi sang cho phủ Thái tử. Lệnh ban thưởng từ cung nhanh chóng được truyền ra, làm ai nấy đều vui mừng. Sự kiện lớn này nhanh chóng lan khắp kinh thành, các quan viên không ngừng gửi lời chúc mừng đến Kiều Triều.
Ngày hôm sau, trên bàn làm việc của Kiều Triều chồng chất tấu chương chúc mừng hắn vừa có thêm hoàng tôn. Giữa trưa, khi trở về cung dùng bữa, hắn không khỏi than thở với Chân Nguyệt: "Tấu chương toàn là lời chúc mừng, nhiều đến mức phê duyệt mãi không hết."
Chân Nguyệt cười nói: "Ta nhớ chàng biết khắc dấu mà. Sao không tự làm một con dấu 'duyệt' rồi cứ thế mà đóng xoẹt một lượt cho xong?"
Kiều Triều nhướng mày hỏi: "... Như thế có qua loa quá không?"
Chân Nguyệt đáp lại: "Không đâu, chỉ là cách làm hiệu quả thôi. Đằng nào chàng cũng xem qua hết rồi, nếu là mấy tấu chương chúc mừng đơn giản thế này, chàng cứ để người khác đóng dấu hộ. Họ cũng chẳng biết chàng có đọc kỹ hay không đâu."
Chương 882:
Kiều Triều suy nghĩ một lát, gật gù: "Nghe cũng có lý. Ta sẽ cân nhắc."
Chân Nguyệt chợt hỏi: "Kỳ thi Hội vừa kết thúc phải không? Khi nào thì công bố kết quả?"
Kiều Triều đáp: "Ngày mai."
Chân Nguyệt nói ngay: "Ngày mai ta muốn ra ngoài xem yết bảng."
Kiều Triều mỉm cười: "Được, ta sẽ đi cùng nàng."
Sáng hôm sau, cả hai trang phục giản dị như thương nhân, lặng lẽ rời cung để đi xem bảng. Khi họ đến nơi, chỗ dán bảng kết quả đã đông nghịt người.
Hai người ngồi trong xe ngựa, trên xe có sẵn bàn trà, vừa uống trà vừa đợi.
Đột nhiên, tiếng người reo hò từ bên ngoài vọng vào: "Có bảng rồi! Có bảng rồi!" Các quan binh vừa mang bảng ra dán lên tường thì đám đông lập tức chen lấn.
Rất nhanh sau đó, có người reo lớn: "Ta đậu rồi! Nhị giáp, thứ 30! Trì Định Châu, làng Bá Tử!"
Tiếng người vui mừng lẫn lộn với tiếng than thở, có kẻ thở dài: "Lại trượt nữa rồi! Ôi trời ơi!"
Chân Nguyệt trong xe nghe thấy bèn hỏi Kiều Triều: "Sao lại kêu 'lại trượt'? Đây không phải là kỳ thi đầu tiên của triều Bình Phục sao?"
Kiều Triều cười giải thích: "Nhìn tuổi hắn ta mà xem, có lẽ đã dự thi nhiều lần dưới triều đại Chu trước kia rồi."
Chân Nguyệt gật gù,"À, ra là vậy. Thảo nào hắn ta tuyệt vọng đến thế."
Kế đó, Chân Nguyệt nghe thấy giọng reo mừng quen thuộc: "Ta đậu rồi!" Nhìn ra ngoài, nàng thấy đó là Trương Thiếu Xuyên.
Nàng chạm nhẹ tay Kiều Triều, cười nói: "Là Trương Thiếu Xuyên đấy, còn nhớ không?"
Kiều Triều gật đầu: "Ta nhớ."
Trương Thiếu Xuyên chen từ đám đông ra ngoài, mặt đầy vui sướng. Cậu bé tiểu đồng bên cạnh cũng nhảy lên vui mừng: "Lão gia và phu nhân ở nhà chắc chắn sẽ rất vui!"
Bỗng nhiên nhìn thấy Kiều Triều và Chân Nguyệt trên xe, Trương Thiếu Xuyên tiến tới, nhưng bị Tống Giản ngăn lại. Kiều Triều ra hiệu,"Không sao, cho vị công tử lại đây."
Trương Thiếu Xuyên vui vẻ cúi chào: "Lâm công tử, Lâm phu nhân, hai người cũng tới xem bảng à? Lâm tiểu công tử đâu rồi? Để tại hạ xem giúp cho."
Chân Nguyệt khẽ mỉm cười đáp: "Không cần đâu, Lâm Sơ không đậu, buồn quá nên đã về nhà rồi."
Trương Thiếu Xuyên cũng giấu đi phần nào niềm vui, gãi đầu nói: "Vậy sao? Không sao đâu, Lâm tiểu công tử còn trẻ, lần sau nhất định sẽ đỗ!"
Chân Nguyệt cười nói: "Cảm ơn công tử. Ta có thể hỏi công tử bao nhiêu tuổi rồi không?"
Trương Thiếu Xuyên đáp: "Tại hạ năm nay vừa tròn hai mươi ba."
"Nhà công tử đã có thê và hài tử chưa?"
"Có một thê một tử."
Chân Nguyệt gật đầu,"Vậy ngươi cẩn thận một chút, đúng rồi, nhi tử ta so với ngươi lớn hơn, ngươi hẳn nên gọi hắn là Lâm công tử, đến nỗi vị này ngươi hẳn nên gọi là Lâm lão gia sẽ tương đối hợp lý."
Trương Thiếu Xuyên mặt lập tức liền đỏ, có chút ngượng ngùng,"Xin lỗi."
Chân Nguyệt chớp chớp mắt,"Không có việc gì. Được rồi, chúng ta trở về đi." Câu sau là nói với Kiều Triều.
"Ừm."
Trương Thiếu Xuyên nhìn xe ngựa của Chân Nguyệt rời đi, này chỉ là một chút tiểu nhạc đệm, đối với Trương Thiếu Xuyên tới nói tiến vào một giáp đứng thứ năm đã phi thường tốt! Còn có cơ hội có thể nhìn thấy Thánh Thượng đâu.
Lúc Trương Thiếu Xuyên trở lại khách điếm, cũng có rất nhiều người cùng hắn chúc mừng, khách điếm thậm chí vì hắn miễn phí tiền thuê nhà, rốt cuộc có một người trúng một giáp trên danh sách ở tửu lầu bọn họ cũng giúp thanh danh tửu lầu của bọn họ được tuyên dương.