Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 358
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:18:20
Lượt xem: 135
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Trà đã sống hai cuộc đời, chuyện này cô cũng thấy rất nhiều.
Trên đời này không có ai là không thể sống khi mà phải rời xa ai đó, phụ nữ luôn mềm lòng và tình cảm hơn đàn ông.
Sau khi một người phụ nữ mất chồng, cô ấy có thể ôm lấy những hồi ức đã khắc sâu trong tim mà sống phần đời còn lại một mình.
Đàn ông mất vợ, hầu như những người trẻ ở độ tuổi ba mươi, bốn mươi chưa từng có chuyện không kết hôn tiếp, đừng nói là ba mươi, bốn mươi tuổi, cho dù đã sáu mươi, bảy mươi tuổi, nếu tuổi đã già mà tâm không già thì vẫn có thể tìm được chồng già vợ trẻ về nhà.
Đương nhiên, không phải không có người đàn ông chung tình, chỉ có thể nói đó là số ít.
Một giờ sau, xe dừng trước nơi ở mới của Phó Kiều Kiều.
Ba người xuống xe rồi xách đồ vào nhà, nhân tiện thu dọn một chút.
Dọn dẹp xong cũng đã hơn một giờ trưa, Phó Kiều Kiều muốn giữ Tô Trà ở lại ăn cơm nhưng Tô Trà từ chối.
Sau khi rời khỏi nhà Phó Kiều Kiều, Tô Trà trở về nhà.
Chân trước Tô Trà vừa bước vào nhà, chân sau Tô Thắng Dân cũng lo lắng, vội vàng trở về nhà.
Tô Thắng Dân vừa bước vào cửa, nhìn thấy con gái ở nhà nên vội vàng nói: "Trà Trà, hiện tại con có bận không? Nếu không bận gì thì con đến trường học đón Tô Bảo về nhà đi, chúng ta phải nhanh chóng trở về quê một chuyến, chú nhỏ của con vừa gọi điện thoại đến nói rằng ông của con sắp không chống đỡ được nữa rồi.”
Nghe Tô Thắng Dân nói vậy Tô Trà sửng sốt, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần nói: "Con đi đón Tô Bảo ngay đây, mẹ đâu rồi ạ? Nếu không thì con cũng qua đón mẹ được không?"
"Không cần, mẹ con đang trên đường trở về rồi."
Không kịp nói quá nhiều, Tô Thắng Dân đã vội vàng vào phòng thu dọn đồ đạc.
Tô Trà cùng Trương Huy cũng vội vã ra ngoài để chuẩn bị đi đón Tô Bảo.
Khi nghe tin về ông cụ Tô, Trương Huy cũng sững sờ trong giây lát, ngay cả bản thân Tô Trà cũng hoài nghi liệu chuyện xảy ra với ông cụ có liên quan gì đến cô không.
Lúc trước rời khỏi thành phố C, lãnh đạo bên trên đã nói rằng họ sẽ đặc biệt quan tâm đến người nhà của Tô Trà, thân thể của ông cụ vẫn luôn khá tốt, không bệnh tật cũng không đau ốm cho nên tại sao đột nhiên lại không chống đỡ được?
Sau khi đón Tô Bảo, Trương Huy đã biết tường tận những chuyện xảy ra với ông cụ.
Sau khi biết chuyện, Trương Huy lập tức nói với Tô Trà.
Chuyện này mới xảy ra vào buổi sáng hôm nay, tính đến thời điểm hiện tại cũng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, ngay khi nhà họ Tô đưa ông cụ đến bệnh viện thì Trương Huy cũng đã nhận được tin tức.
Về phần Tô Thắng Dân có thể nhận được tin tức trước Trương Huy, đó là bởi vì khi ông cụ vừa xảy ra chuyện thì Tô Thắng Lợi đã ngay lập tức gọi điện thoại cho Tô Thắng Dân trong khi đó Tô Thắng Hoa đưa ông cụ đến bệnh viện.
Còn phải nói thêm về chuyện này, ông cụ đã nhận thầu vườn cây ăn quả, mấy năm nay nó đã ra trái, thấy cuộc sống ngày càng ngày càng tốt, bà con làng bên ai cũng biết.
Nhưng những đứa trẻ hư thì nơi nào cũng có, trong lúc nghỉ, một số đứa trẻ hư ở làng bên đã đến vườn của ông cụ để ăn trộm cam, lúc này trên cây về cơ bản không có quả vì vậy cũng không có gì quá quan trọng, chuyện những đứa trẻ xấu này ăn cắp trái cây đã bị ông cụ bắt gặp và phê bình hai lần.
Thế nhưng mấy đứa trẻ hư này không nghe vì vậy đã xảy ra chuyện, một đứa trẻ bị gãy chân khi trèo cây, sau đó người nhà của đứa trẻ đó đã tìm đến tận cửa nhà họ Tô.
Chỉ có ông cụ, bà cụ và Tô Thắng Hoa ở quê, người nhà đứa trẻ tìm thấy nhà của ông cụ nhà họ Tô, ồn ào nhốn nháo xô xô đẩy đẩy khiến ông cụ bị ngã, đập đầu ông cụ chảy m.á.u đầm đìa, khi được đưa đến bệnh viện thì bác sĩ thông báo rằng ông cụ đang trong tình trạng nguy kịch .
Bây giờ ông cụ vẫn đang được cấp cứu, tình hình cụ thể vẫn phải chờ tin tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-358.html.]
Sau khi nghe những lời của Trương Huy, tâm trạng của Tô Trà trở nên phức tạp.
Sinh mệnh ấy mà, có đôi khi thực sự rất mỏng manh.
Ngẫm lại, ngày thường tinh thần ông cụ luôn rất phấn chấn, đột nhiên gặp phải chuyện này, thật là…
Tô Trà đón Tô Bảo trở về nhà, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi cũng tùy tiện thu dọn vài thứ rồi lập tức đi thẳng đến nhà ga.
Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi vốn đang lo lắng rằng chuyến đi này sẽ làm chậm trễ công việc của Tô Trà, nhưng sau khi nghe Tô Trà nói công việc bên kia tạm thời có thể nghỉ ngơi một thời gian thì họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc 3:30 chiều, một nhà bốn người của Tô Trà cùng với Trương Huy đã ngồi trên xe lửa.
Xe lửa đến thành phố C thì đã tám giờ tối, khi đoàn người xuống xe lửa thì trời đã tối rồi, lúc này thời tiết ở thành phố C còn rất lạnh và ẩm ướt.
Vương Tú Mi lấy một chiếc áo khoác bông cho Tô Trà mặc, cả gia đình bước ra khỏi nhà ga xe lửa rồi nhanh chóng đi thẳng đến bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, trước khi đến phòng bệnh thì họ tình cờ gặp Lương Tố.
Lương Tố nhìn thấy cả gia đình Tô Thắng Dân thì cũng biết họ về đây là vì chuyện của ông cụ.
"Đừng lo lắng, ông cụ qua cơn nguy kịch rồi, phẫu thuật rất thành công, hiện tại đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường." Lương Tố nói.
Tô Thắng Dân nghe Lương Tố nói như vậy thì lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, ông vẫn cố gắng chống đỡ cho đến bây giờ, hiện tại tảng đá đè nặng trong lòng cũng đã không còn, Tô Thắng Dân đột nhiên cảm thấy chân có chút bủn rủn.
Ôi, không thể đứng được nữa.
“Vợ ơi, mau mau mau, đỡ anh một chút.” Hai tay Tô Thắng Dân đặt ở trên người Vương Tú Mi.
Trên người đột nhiên nặng thêm một người, hai vợ chồng kết hôn nhiều năm nên Vương Tú Mi cũng biết rất rõ tính tình này của chồng bà.
Duỗi tay túm chặt Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi tức giận nói: "Anh có đứng được hay không vậy?" Quở trách một câu xong, Vương Tú Mi lại ngẩng đầu lên, ngượng ngùng cười với Lương Tố rồi nói đùa: "Xấu hổ quá, người này nhà em cứ như vậy, để chị chê cười rồi."
“Phì!” Lương Tố không nhịn được cười, tiếp tục nói: “Không có việc gì, mọi người mau đi đến phòng bệnh thăm ông cụ đi.”
"Ôi, vậy chúng em đi trước đây." Vương Tú Mi trả lời.
Khi Lương Tố đã đi xa, Vương Tú Mi liếc nhìn Tô Thắng Dân, không biết nên khóc hay nên cười nói: "Anh đã khỏe chưa, có đi được không? Nếu không để em cõng anh thì sao?"
“Đừng, đừng bận tâm!” Tô Thắng Dân chậm lại một chút, đứng thẳng người rồi nói: “Anh tự mình đi được.”
Để vợ cõng ư, ông có còn mặt mũi hay không chứ?
Liếc mắt một cái bà đã biết Tô Thắng Dân đang nghĩ gì, Vương Tú Mi trào phúng một câu: "Có lúc nào mà anh có mặt mũi à?"
"Vương Tú Mi, em nói lời này là không đúng rồi, anh là người đàn ông của em đó, em có thể đừng phá anh được không?"
"Ồ, lần sau em sẽ giữ thể diện cho anh."
"Ha ha ha, anh biết vợ đối với anh tốt nhất mà."
"Đi, đi, đi, thật là buồn nôn."