Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 359
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:18:22
Lượt xem: 138
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Trà và Tô Bảo nhìn hai vợ chồng, hai mặt nhìn nhau rồi ngoan ngoãn đi theo phía sau vào phòng bệnh.
Vài phút sau, đến trước cửa phòng bệnh, bọn họ mở cửa và bước vào.
Trong phòng bệnh, Tô Thắng Hoa, Tô Thắng Lợi, Lưu Mĩ Lan và bà cụ đều ở trong phòng.
Nhìn thấy cả gia đình Tô Thắng Dân trở về, những người trong phòng bệnh cũng sửng sốt trong giây lát.
Lúc này, ông cụ đã tỉnh và đang nằm trên giường bệnh.
Nhìn thấy cả gia đình Tô Thắng Dân trở về, ông cụ trước hết nhìn về phía Tô Trà rồi mỉm cười.
Đối mặt với nụ cười của ông cụ, Tô Trà cũng mỉm cười tiến lên vài bước, đi tới mép giường bệnh và hỏi: "Ông, ông đỡ hơn chưa, đầu ông còn đau không ạ? Bà ơi, bác sĩ nói thế nào ạ?"
“Đã sớm không có việc gì, chỉ là còn có chút đau.” Ông cụ cười đáp.
"Khá tốt, bác sĩ nói chăm sóc một thời gian nữa sẽ ổn thôi." Bà cụ đồng ý.
"Đúng vậy, khá tốt, mấy ngày nữa ông có thể ra viện được rồi, Tô Trà, công việc của cháu bận rộn như vậy sao lại trở về làm gì, đây là vừa mới xuống xe lửa sao? Cháu đã ăn gì chưa?"
"Công việc của cháu tạm thời không bận lắm, hơn nữa ông xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu cháu không về thăm ông thì làm sao an tâm được? Cháu đã ăn cơm trên tàu rồi nên hiện tại không đói bụng ạ.” Tô Trà cười trả lời.
Nghe những lời Tô Trà nói, ông cụ rất vui.
Ông cụ đã lâu không gặp Tô Trà và Tô Bảo nên ông lôi kéo hai chị em nói chuyện một lúc rồi mới để họ đi.
Đã gần đến giờ, Tô Thắng Dân và những người khác đều rời khỏi phòng bệnh, chỉ có bà cụ ở lại trong phòng bệnh.
Mấy đứa trẻ con đều đang nói chuyện bên ngoài.
Góc cầu thang tương đối yên tĩnh và không có nhiều người.
Tô Thắng Dân là người đầu tiên nói về chuyện này của ông cụ: "Chuyện này của ông cụ xử lý thế nào rồi?"
"Anh còn chưa xử lý, mấy ngày nay anh đều bận rộn chạy tới bệnh viện." Tô Thắng Hoa thành thật trả lời.
Mấy ngày nay người nhà đều chăm sóc ông cụ trong bệnh viện nên không có thời gian giải quyết sự việc.
Nghe được lời nói của Tô Thắng Hoa, Tô Thắng Dân mím môi, nghiêm mặt hỏi: “Người nhà của đứa trẻ kia không đến bệnh viện sao?”
“Không tới.” Tô Thắng Lợi nói đến đây cũng tức giận: “Cái gia đình này thật sự không phải người, xảy ra chuyện cũng không lộ mặt lần nào, lại đúng ngay ngày hôm đó em không ở nhà, bằng không em thế nào cũng phải đánh bọn họ răng rơi đầy đất."
Nghe nói đối phương không xuất hiện, sắc mặt Tô Thắng Dân trở nên khó coi.
"Thế này đi, anh cả anh đi báo công an đi, em cùng lão tam đến nhà đứa trẻ kia một chuyến."
Tô Thắng Dân đã làm kinh doanh vài năm nên cũng hiểu biết và thông thạo pháp luật, nếu chuyện này đặt ở trong quá khứ, ông chắc chắn sẽ không nói hai lời mà ba anh em sẽ đánh đến thẳng cửa nhà người ta luôn, nhưng sau khi tiếp xúc với các mặt của xã hội, Tô Thắng Dân cũng biết đánh nhau không tốt, pháp luật mới là thứ định đoạt cuối cùng.
Sau khi Tô Thắng Dân sắp xếp ổn thỏa, Tô Thắng Hoa đến đồn công an để gọi công an, trong khi đó Tô Thắng Dân và Tô Thắng Lợi đến nhà của đứa trẻ ở làng bên.
Tô Trà không yên tâm nên dẫn Trương Huy đi cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-359.html.]
Vương Tú Mi vốn dĩ không muốn để Tô Trà đi theo, nhưng sau đó Tô Trà nói vài câu thì Vương Tú Mi mới không phản đối.
Sắp xếp xong xuôi, Tô Bảo đi theo Lưu Mĩ Lan trở về nhà, Vương Tú Mi cùng bà cụ trông coi ông cụ ở bệnh viện.
Đến xem thái độ của đối phương thế nào, nếu họ nhận ra lỗi lầm của mình, việc hòa giải riêng tư không phải là không thể.
Hai giờ sau, khi đến nhà của gia đình đó, sự thật chứng minh cả gia đình này không phải là người tốt.
Cũng đúng, nếu người ta chỉ đơn thuần muốn nói đạo lý thôi thì khi con nhà mình ăn cắp thứ gì đó rồi tự ngã gãy chân cũng sẽ không còn mặt mũi nào đến cửa nhà người ta để gây sự cả, cuối cùng còn ầm ĩ đến mức ông cụ phải vào bệnh viện.
Đứa trẻ ăn trộm cam họ Ngô, nhà họ Ngô không ở riêng mà cả nhà sống cùng nhau, có hơn hai mươi người lớn nhỏ.
Có thể là vì truyền thống gia đình, vừa nghe nói Tô Thắng Dân và những người khác đến, tất cả các thành viên trong nhà họ Ngô đều trừng mắt nhìn và tỏ vẻ hung dữ.
"Các người muốn thế nào, tôi nói cho các người biết, chuyện này chúng tôi rộng rãi không quan tâm, đứa trẻ nhà chúng tôi bị ngã gãy chân ở trong vườn trái cây nhà các người mà chúng tôi còn chưa nói cái gì, ông cụ nhà các người cũng không phải không có chuyện gì sao?"
"Đúng vậy, chuyện này coi như hòa nhau, chân của đứa trẻ nhà chúng tôi vẫn còn đặt trên tấm ván, chúng tôi cũng chưa nói gì, các người còn muốn như thế nào?"
"Nhìn xem con tôi bây giờ mới bao nhiêu tuổi, ngộ nhỡ cái chân này mà có di chứng gì thì người làm mẹ như tôi c.h.ế.t mất".
"Đúng vậy, chúng tôi đã không bới lông tìm vết mà các người còn tìm đến tận cửa, làm sao, muốn đánh nhau à?"
Chứng kiến
bộ dạng một đám người gian ác nhà họ Ngô khiếu nại trước, Tô Thắng Dân xem như đã mở mang kiến thức.
"Tôi không phủ nhận tuổi của đứa trẻ, nhưng chuyện các người ầm ĩ đến mức khiến cha tôi phải nhập viện thì các người cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích, tôi đã báo công an rồi, một lát nữa đồng chí công an sẽ đến để xem xét tình hình. Nếu ai trong số các người đến nhà tôi gây rắc rối thì chuyện này không xong đâu." Tô Thắng Dân quá lười để nói những điều vô nghĩa, nếu đối phương không nói lý, vậy việc công xử theo phép công đi.
Khi nhà họ Ngô vừa nghe thấy báo công an thì có phần hoảng sợ.
Theo nhà họ Ngô, đây là mâu thuẫn trong thôn, có người nào mà chưa từng xảy ra chuyện đánh nhau trong thôn đâu, sao đến chuyện ông cụ nhà họ Tô lại gọi công an?
Chuyện của ông cụ đúng thật là nhà họ Ngô là có lỗi, khi nghe tin công an đến thì họ không khỏi hoảng sợ.
“Cậu, cậu đừng lấy việc báo công an ra để hù dọa chúng tôi, chúng tôi, chúng tôi, chúng tôi không sợ!” Bà cụ nhà họ Ngô cứng cáp đáp.
Ngoài miệng bà ta ồn ào nói không sợ nhưng khi nói chuyện lại nói lắp!
Tô Trà ngoan ngoãn đứng sau lưng cha nhìn hai chân đang run rẩy của bà cụ Ngô, không khỏi bật cười.
Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, nếu không sợ thì ít nhất chân bà đừng run chứ?
Nụ cười của Tô Trà quá đột ngột khiến không ít người nhìn qua.
Tô Trà ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của mọi người, lộ ra vẻ mặt vô tội.
Nhìn cô làm gì, chống lại đi chứ!
Tô Trà tỏ vẻ: Cô chỉ cười và không nói gì.
Bà cụ Ngô sống đến từng này tuổi mà còn bị một cô bé cười nhạo nên lập tức không dám làm gì.
Bà ta đánh không lại hai anh em lớn nhà họ Tô mà còn đánh không nổi một cô gái mỏng manh yếu ớt sao?