Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 360
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:18:24
Lượt xem: 116
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà cụ Ngô lê đôi chân nhỏ loẹt quẹt chạy tới, giơ bàn tay lên định tát Tô Trà.
Bà cụ chạy tới với tốc độ cực nhanh, nhưng còn chưa kịp tới gần Tô Trà đã bị đá văng ra xa.
Bà cụ phịch một tiếng... ngã xuống mặt đất.
Bà ta bị ngã đến mơ màng, mất một lúc lâu sau bà cụ Ngô mới định thần lại.
"Ôi ôi, g.i.ế.c người rồi!"
Bà cụ nằm xuống ngay tại chỗ rồi ôi ôi kêu to.
Tư thế đó giống như: Hôm nay nếu không có một trăm nghìn thì đừng nghĩ đến chuyện bà cụ này đứng lên!
Trương Huy rút chân lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn bà cụ đang vừa lăn lộn vừa la lối khóc lóc trên mặt đất.
Bà cụ vừa kêu gào thì ông cụ nhà họ Ngô lập tức bắt đầu chỉ trích.
"Sao các người lại đánh người? Tuổi bà cụ đã cao như vậy rồi mà các người còn đá tôi, ôi trời còn có công lý không cơ chứ?"
"Cậu có phải đàn ông hay không, một bà cụ mà cậu cũng có thể giơ chân đá như vậy sao?"
“Đến tuổi này rồi cậu không hiểu thế nào là kính già yêu trẻ sao?”.
Trương Huy: Anh ấy biết kính già yêu trẻ!
Anh ấy cũng rất bất bất đắc dĩ đó...
Huống chi, cú đá vừa rồi của anh ấy đã kìm hãm sức mạnh nên Trương Huy rất rõ ràng bà cụ cũng không có vấn đề gì hết.
Nhưng mà, bà cụ, bà chọn mất thời gian lâu như vậy mà lại trùng hợp chọn đúng Tô Trà, người không nên động vào nhất...
“Sao lại thế này, sao lại thành ra thế này, mọi người vây quanh đây làm gì?”
“Đi đi, đừng ở đây nữa, mấy người đi hết đi!”
Trong khi bà cụ còn đang lăn lộn trên đất, la khóc om sòm thì một đồng chí công an đã tới, thấy dân làng túm tụm lại vòng trong vòng ngoài, đồng chí bèn xua tay đuổi người đi.
Những năm đó, người dân vẫn còn rất e sợ với công an, vậy nên đã có vài người tốp năm tốp ba lập tức rời đi.
Những người này không phải không muốn xem trò vui, chỉ có điều họ thấy công an đã tới rồi, bây giờ mà còn ở lại, lỡ như bị gô cổ đi hết thì sao?
Người trong thôn suy nghĩ khá đơn giản, không hiểu rõ pháp luật, công an đã bảo họ đi thì họ ngoan ngoãn nghe theo.
Hơn nữa đối với cái thôn này, ông Ngô cũng chỉ được xem là đống cứt chuột, quan hệ hằng ngày với người trong thôn không tốt lắm, tính tình của mấy người trong nhà này cũng không mấy dễ chịu.
Hôm nay bà Ngô nhổ củ cải trắng của người khác, ngày mai bà Ngô nhổ mầm tỏi của người khác, coi vườn rau nhà người ta như của mình.
Khoảng thời gian trước, người trong thôn còn nghe nói cháu trai nhà họ Ngô ăn trộm cam ở làng bên bị gãy chân, sau lại nghe nói đích thân ông Ngô chạy sang thôn bên cạnh làm ầm ĩ, khiến cho ông chủ vườn cam phải nhập viện.
Người trong thôn lúc rảnh rỗi cũng không có nhiều thú vui giải trí, cũng nghe được chút chuyện của gia đình ông Tô ở thôn bên cạnh.
Người nhà này đều rất có năng lực, anh cả cùng ông cụ nhận thầu vườn trái cây, anh hai rất giỏi, đã lên Bắc Kinh, là thành phố lớn luôn đó, còn cậu ba thì làm việc trong bưu điện trên thị trấn, công ăn việc làm ổn định.
Đây không phải là gia đình mà ông Ngô có thể tùy tiện đụng vào, thế nhưng không ngờ ông Ngô lại có thể gây chuyện đến mức khiến ông cụ nhà đấy nhập viện.
Đây chẳng là phải gây chuyện khiến nhà người ta tìm tới cửa rồi sao?
Người trong thôn cũng không quan tâm đến chuyện của ông cụ nhà họ Ngô, không đến giúp mà chỉ gây rối thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-360.html.]
.
Mấy người xem trò vui đi rồi, ông Ngô thấy đồng chí cảnh sát đến thì tiếng la “ôi, ôi” lại càng to hơn.
Đặc biệt là bà cụ, thật đúng là có kinh nghiệm cả đời bày trò, vừa rồi còn có thể kêu to hai câu, vừa thấy đồng chí công an tới, bà cụ đã bày ra một vẻ yếu ớt uể oải, diễn không ai bằng.
Giống như lập tức có thể lên trời vậy.
Về kỹ năng diễn xuất này, Tô Trà có thể chấm cho bà cụ chín mươi chín điểm, nhiều hơn lại sợ bà ta kiêu ngạo.
Nội tâm vỗ tay “bốp bốp bốp” kiểu hải cẩu
“Ôi thật ghê gớm, đến tận cổng nhà người ta để ức hiếp, đồng chí công an, anh phải phân xử cho chúng tôi. Vừa rồi mẹ tôi bị người đàn ông này đạp, đạp một phát mà đã khiến mẹ tôi ngã sấp như vậy!”
Giỏi thật, khoa tay múa chân có khi xa đến năm mét, khoa trương, làm lố c.h.ế.t mất!
Những thành viên khác trong nhà họ Ngô cũng lần lượt phụ họa theo, kẻ xướng người họa, nói rằng người nhà họ Tô đều là thổ phỉ, kẻ cướp, mà nhà họ Ngô bọn họ chính là thỏ trắng yếu ớt, vừa đáng thương vừa bất lực.
Vậy thì hỏi một câu, có sợ không?
Tô Trà tỏ vẻ: ố chà, sợ nha, người ta sợ c.h.ế.t khiếp luôn đó!
Đồng chí công an nghe người nhà họ Ngô kẻ xướng người họa đến là đau đầu, vì thế quay sang Trương Huy đang bị tập thể nhà họ Ngô chì chiết.
“Anh nói đi, có chuyện gì vậy?” Đồng chí công an nói.
Trương Huy cũng không nói gì ngay mà giơ tay lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ trong túi, đây là bằng chứng xác nhận của Trương Huy.
Anh ấy đưa tay đưa cho đồng chí công an.
Đồng chí công an nhận lấy với vẻ mặt khó hiểu, chỉ liếc nhìn một cái, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Bà cụ này đang muốn tổn thương người tôi phụ trách, tôi nghi ngờ thân phận của đối phương có vấn đề.” Bây giờ Trương Huy mới nói.
Dù sao, có vấn đề hay không, kiểm tra sẽ biết ngay.
Hiện tại nhốt người vào trước, nếu không có vấn đề gì thì sau này thả ra sau, cứ xem như là cho họ một bài học, đừng thấy người ta là một cô gái nhỏ thì ức hiếp, Tô Trà này làm sao có thể để người khác dễ dàng bắt nạt?
“Đồng chí, mời bà theo chúng tôi về tiếp nhận điều tra.” Đồng chí nói với bà cụ còn đang nằm trên đất.
Bà cụ trợn tròn mắt, mọi người trong nhà họ Ngô cũng đều trợn tròn mắt.
Có chuyện gì vậy? Đánh người mà lại không gặp chuyện gì, người bị đánh còn bị lôi lên đồn, đây là tình huống gì vậy chứ?
“Ây, không thể nào, đồng chí công an, mẹ tôi bị đánh mà, sao lại còn bắt mẹ tôi về đồn điều tra chứ? Phải bắt hắn chứ, tên này đánh người, phải bắt hắn mới đúng!”
“Đúng vậy, tôi không làm gì cả, tôi mới là người bị đánh cơ mà!” Bà cụ cũng phụ họa theo, nhưng trong lòng đã hơi hoảng.
“Đúng vậy, là cụ đây, mời bà phối hợp với chúng tôi, theo chúng tôi về tiếp nhận điều tra.” Đồng chí công an lại nói.
“Không, không, không, tôi không đi, tôi không đến đồn công an đâu, tôi không đi!” Bà cụ thấy vẻ mặt nghiêm túc kia của anh công an cũng biết đây không phải nói đùa.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì bà cụ trên mặt đất đã vội đứng lên chạy vào nhà.
Nhìn thấy động tác nhanh nhẹn này của bà cụ, Tô Trà hô lên một câu giỏi thật!
Vừa rồi còn giả vờ như sắp c.h.ế.t đến nơi, vậy mà lúc chạy thì chạy rất nhanh.
Đồng chí công an cũng bị động tác của bà cụ làm cho sửng sốt.
.