Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 361
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:18:26
Lượt xem: 139
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng động tác của Tô Trà vẫn nhanh nhất, ngay khi bà cụ chuẩn bị chạy vào nhà thì Tô Trà đã nhanh chóng bước tới, vươn tay ra túm lấy cánh tay bà cụ.
Chỉ còn bước thêm một bước nữa là đã vào nhà, mà vào nhà có thể khóa cửa lại, công an nào cũng không có cách bắt bà ta.
Vậy mà bây giờ lại có người giữ tay bà ta?
Bà cụ nhìn lại, đối diện với vẻ mặt ngây thơ của Tô Trà.
“Buông ra, buông ra!” Bà cụ lắc lư cánh tay, lớn tiếng quát.
“Không, không buông.” Tô Trà nhe răng cười với bà cụ, lập tức quay lại hét to với anh công an kia: “Đồng chí công an, mau, bắt lấy bà ấy!”
Lần này, đồng chí công an phản ứng rất nhanh, tiến lên hai bước, giữ chặt bà lão, để ngăn bà cụ trốn thoát, đồng chí công an còn lấy còng ra còng tay bà ta lại.
“Cạch” một tiếng, tay đã bị còng.
Bà cụ trợn tròn mắt, cả nhà họ Ngô cũng trợn tròn mắt.
Đây, đây, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Mọi thứ diễn ra quá nhanh làm bọn họ bất ngờ không kịp phòng bị, cũng không có thời gian hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
“A a a, buông ra, tôi không cần đến đồn công an.”
“Đồng chí công an, các cậu nhầm rồi, tôi chỉ là nông dân nghèo ba đời, chưa từng làm chuyện xấu gì đâu đó?”
“Đồng chí công an, tôi là người tốt thật mà.”
Bà cụ còn cố gắng thuyết phục đồng chí công an thả bà ra, nhưng mà anh công an mang theo vẻ mặt nghiêm túc, nói với gia đình ông Ngô một câu: “Sau này người trong nhà cũng phải phối hợp điều tra.” Rồi rời đi.
Đồng chí công an đến rồi đi vội vàng, đến khi mọi người phản ứng được, thì bà cụ đã bị mang đi rồi.
Tô Thắng dân đứng trong sân nhà họ Ngô, vẻ mặt ngại ngùng, nâng tay sờ sờ mũi, rồi cũng vội vàng dẫn con gái về.
Tô Thắng Lợi đứng bên cạnh theo dõi cả quá trình, thấy anh hai rời đi, cũng bước nhanh đuổi theo.
Trên đường về nhà, Tô Thắng Lợi nhiều lần tò mò nhìn Tô Trà và Tô Thắng Dân.
Mới bao lâu không gặp, sao anh hai và Tô Trà lại trở nên lợi hại như vậy nhỉ?
Vốn là một chuyện rất khó giải quyết, vậy mà có thể xong một cách dễ dàng như vậy?
Bà cụ khóc lóc om sòm, lăn qua lộn lại cũng vô dụng, đỉnh thật đấy.
Nếu hỏi Tô Thắng Lợi sợ gì, hẳn là sợ mấy bà cụ trong thôn khóc lóc om sòm, lăn qua lộn lại như vậy, vừa khóc vừa ồn ào vừa đòi thắt cổ tự tử, sợ là không ai chịu nổi.
Đi được một lúc, Tô Thắng Lợi đến gần anh hai Tô Thắng Dân rồi nói: “Anh hai, chuyện này vậy là giải quyết xong rồi sao?”
“Gần như vậy, sau này đến cục công an xem thử, cũng hỏi thăm tình hình thế nào.” Dựa theo ý của Tô Thắng Dân, chuyện ông cụ bị nhập viện này, nhà họ Ngô phải bồi thường.
Tô Trà ngoan ngoãn đi theo Tô Thắng Dân, nghe thấy lời của cha cũng gật gật đồng ý, dáng vẻ nghe lời không ý kiến gì.
Mà Tô Thắng Lợi nghe anh hai nói như vậy, cũng biết chuyện này đến đây cũng gần xong rồi lại chuyển đề tài đến chuyện chỗ ở.
Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, chỗ ở của cả nhà Tô Thắng Dân vẫn chưa được sắp xếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-361.html.]
“Anh hai, lát nữa anh ở tại phòng cũ của anh nhé? Khi anh không ở nhà mẹ luôn tới giúp dọn dẹp, anh vào ở không sao đâu.”
“Mẹ giúp anh dọn phòng?” Tô Thắng Dân nghe xong mà tưởng mình nghe thấy ảo giác.
Nếu không phải ảo giác, thì làm sao mẹ ông lại có thể dọn dẹp phòng cho ông?
.
Phải biết rằng trong ấn tượng của Tô Thắng Dân, bà cụ là một người mẹ nghiêm khắc, lúc nhỏ còn từng đánh ông bằng đế giày, lớn lên một chút thì luôn tỏ vẻ không muốn nhìn thấy ông, vậy thì tại sao bây giờ lại giúp ông dọn phòng?
Đây là chuyện gì thế này?
Nhìn thấy anh hai như vậy, Tô Thắng Lợi đã hiểu ra, sau đó giải thích: “Anh hai, mẹ là dọn phòng cho Tô Trà, nói sợ Tô Trà về không có chỗ ở, nên mới chịu khó dọn dẹp.”
Bây giờ Tô Trà chính là bé cưng trong lòng bàn tay của ông bà, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Về phần anh hai, trong suy nghĩ của hai vợ chồng già… e hèm, chắc là không cần nói rõ đâu nhỉ?
Nghe được lời giải thích “tốt bụng” của Tô Thắng Lợi, Tô Thắng Dân liếc mắt nhìn sang… thật ra em không cần giải thích đâu!
Tô Trà ở bên cạnh nghe hai anh em nói chuyện, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Cả nhà như vậy, cảm giác, cũng không tệ lắm.
Ở chung cũng khá thoải mái.
Có lẽ trong mắt người khác, cha mẹ như Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đều có rất nhiều điểm không tốt, chẳng hạn như trước kia lười biếng tiêu hoang, bây giờ trọng nữ khinh nam, nhưng dù cho trước kia hay là hiện tại, Tô Trà vẫn xem hai người họ là một cặp cha mẹ đạt tiêu chuẩn.
Hai vợ chồng không bao giờ để cô và Tô Bảo phải chịu oan ức, Vương Tú Mi vì con gái cũng có thể cãi nhau với gia đình mẹ ruột, vì con gái đi học, hai vợ chồng ở nhà vừa khóc vừa náo loạn hết cả lên.
Tuy nói rằng trọng nữ khinh nam, nhưng đôi vợ chồng đều không hề làm Tô Bảo tổn thương, hai người đều dành những đồ ăn thức uống tốt nhất cho Tô Bảo, ngay cả việc trước đây Tô Bảo buôn bán, hai người cũng chưa từng phản đối mà chỉ đành ngầm chấp nhận.
Theo quan điểm của Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi, Tô Bảo là con trai, sau này phải lấy vợ và nuôi gia đình, không thể quản lý quá nhiều, thực hiện hình thức nuôi thả.
Nói tóm lại, hai người làm cha mẹ như vậy đã không tồi rồi.
Nhìn lên thì không đủ, nhưng nhìn xuống lại không tệ.
Ít nhất Tô Trà cảm thấy thế là đủ rồi.
Làm người đừng nên so đo quá nhiều, biết đủ mới có thể hạnh phúc.
Mà làm vợ chồng, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi cũng là một đôi hoàn hảo, trước đây cả hai đều là kiểu hết ăn lại nằm, sau này khi cả hai đều có sự nghiệp riêng, một đội vận chuyển và một trại nuôi heo, bình thường Vương Tú Mi đều ở nhà chăm lo việc nhà, còn bận việc trại heo, cũng mệt lắm rồi.
Tô Thắng Dân thì càng bận hơn, việc của đội vận chuyển càng ngày càng nhiều, nhưng những lúc không có việc gấp cũng có thể giúp Vương Tú Mi nấu cơm, giúp đỡ trong công việc, vân vân…
Tài chính trong nhà đều do Vương Tú Mi nắm giữ, nhưng Tô Thắng Dân cũng nắm rõ tình hình tài chính của gia đình mình, chưa từng yêu cầu Vương Tú Mi cho tiền, thậm chí ngay cả khoản vay cũng là Vương Tú Mi muốn giúp đỡ sự nghiệp của Tô Thắng Dân.
Có lẽ trong mắt người khác, cuộc sống của Tô Thắng Dân không quá tốt, nhưng vợ chồng người ta sống thế nào, người trong cuộc cảm thấy ổn là được rồi.
Sống thế nào cũng như người uống nước, chỉ có người uống mới biết nước ấm hay lạnh.
Ít nhất Tô Thắng Dân cảm thấy sống như vậy rất hạnh phúc, hài lòng.
Khi đến thị trấn, Tô Thắng Dân bảo Tô Trà về nghỉ ngơi trước, còn anh đến bệnh viện cùng Tô Thắng Lợi.
.