Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 365
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:18:34
Lượt xem: 117
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhớ tới lúc nãy Vương Tú Mi nở mày nở mặt, trong lòng Vương Quyên thầm nghĩ nếu có kiếp sau bà ta muốn làm Vương Tú Mi, nếu người gả cho Tô Thắng Dân là mình thì Tô Trà sẽ là con gái bà ta, người ưỡn n.g.ự.c tự hào chính là Vương Quyên này...
Tô Trà không biết suy nghĩ Vương Quyên.
Nếu cô biết thì chỉ trả cho bà ta một câu... E rằng bà đang nằm mơ giữa ban ngày!
Chưa tính tới cái khác, với tính cách của Tô Thắng Dân, Vương Quyên có thể thu phục được con ngựa hoang Tô Thắng Dân sao?
Đúng là buồn cười c.h.ế.t mất!
Lúc Tô Trà đọc tình tiết m.á.u chó này trong tiểu thuyết đã cảm thấy buồn cười.
Thấy người ta sống tốt hơn thì muốn thay thế, có khác gì với những người ngày ngày chờ miếng bánh rơi từ trên trời xuống không?
Người đời có câu nói gì nhỉ?
Mơ mộng hão huyền, chỉ có thể là não có bệnh thôi!
Phỏng chừng nếu Vương Tú Mi biết tâm tư Vương Quyên thì buồn nôn c.h.ế.t mất.
Không nói tới Vương Quyên nữa.
Mấy người Tô Trà đã đạp xe đến dưới nhà họ Trầm, sau khi đỗ xe xong, cả bốn người cùng lên lầu.
Đến trước của nhà họ Trầm, Vương Tú Mi vừa gõ cửa, chốc lát đã có người ra mở.
Người mở cửa là Trầm Kỳ Quang, thấy nhóm người Tô Thắng Dân ngoài cửa ông ấy nở nụ cười, nói: "Tới rồi, mau vào nhà đi."
Cả bốn người vào nhà, Vương Tú Mi nghe Trầm Kỳ Quang nói Lương Tố đang bận dưới bếp thì vội vàng xắn tay áo xuống bếp giúp đỡ.
"Ôi, có việc gì đâu, cô không cần làm đâu."
"Không có gì, cũng đâu phải người ngoài, tôi còn chưa cảm ơn cô đã giúp đỡ ông cụ nhà tôi đâu, chúng ta là người một nhà không nói hai lời nha."
"Ha ha ha, cô khách sáo quá, được rồi, cô rửa rau đi."
Trong nhà bếp phát ra tiếng nói chuyện của Vương Tú Mi và Lương Tố, Tô Thắng Dân và Trầm Kỳ Quang cũng trò chuyện trong phòng khách.
Tô Trà và Tô Bảo ngoan ngoãn ngồi một bên cạnh làm bình phong, thỉnh thoảng Trầm Kỳ Quang có hỏi thì hai chị em họ mới lễ phép trả lời.
Một bữa cơm từ chủ tới khách đều vui vẻ, đến khi đám Tô Thắng Dân trở về, Lương Tố còn buồn bã kéo Tô Trà ở lại, dáng vẻ kia chỉ hận không thể giữ Tô Trà ở lại qua đêm với bà ấy.
Có điều nhớ tới ngày mai Tô Trà còn phải ngồi tàu hỏa về thành phố Bắc Kinh, Lương Tố chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra.
Hôm sau, tại nhà ga, đoàn đưa người có hơi lớn một chút.
Tô Trà nhìn đoàn người tiễn mình đi, trong lòng hơi bất đắc dĩ.
Bác cả Tô Thắng Hoa, cha mẹ Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi, vợ chồng Tô Diệp, cả nhà Tô Thắng Lợi, còn có Lương Tố cố ý xin nghỉ phép để đến ga tàu đưa tiễn.
Tính thử thì chỉ có ba người đi tàu hỏa là Tô Trà, Tô Bảo và Trương Huy.
Mười người đến đưa tiễn có hơi khoa trương.
Đặc biệt là từng người lớn dặn dò họ phải học tập thật giỏi, giữ gìn sức khỏe, mỗi người nói lời giống vậy một lần, ý nghĩa không khác mấy.
Các hành khách bên cạnh đều nhìn chằm chằm về phía họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-365.html.]
Khi tàu hỏa vào trạm, Tô Trà nắm tay Tô Bảo, vẫy tay với những người đưa tiễn rồi lên tàu.
Vì Tô Trà ngồi chỗ gần cửa sổ nên thấy được người nhà còn rướn cổ nhìn theo, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Nhớ tới lần đầu tiên cô đi tàu hỏa, cha Tô Thắng Dân còn khóc đến mức nước mắt nước mũi đầy mặt, là cha nên đau lòng cũng không sai.
.
Lần này, Tô Thắng Dân không có khóc, vui tươi hớn hở vẫy tay về phía Tô Trà.
Sau vài phút, tàu hỏa từ từ khởi hành, tầm mắt Tô Trà nhìn nhóm người Tô Thắng Dân vui vẻ vẫy tay xa dần, biến thành cái chấm nhỏ xíu rồi không nhìn thấy nữa...
Không phải lần đầu ngồi tàu hỏa, Tô Trà đã không còn cảm giác mới mẻ, lấy quyển sách đọc tại chỗ để g.i.ế.c thời gian.
Tàu hỏa chạy về phía thành phố Bắc Kinh...
Thành phố Bắc Kinh, tại trụ sở lớn, Phó Kiều Kiều về nhà.
Sau đó, cô ấy nghe bà cụ nói anh trai gọi điện tìm.
Đối với chuyện này, Phó Kiều Kiều không cần nghĩ cũng biết anh trai gọi cho cô ấy là có việc gì.
Nhớ lại một chút, anh trai tham gia quân ngũ nhiều năm mà chưa một lần nào gọi điện thoại về tìm cô ấy.
Vì thế, Phó Kiều Kiều dùng đầu ngón chân cũng biết cuộc điện thoại này cho việc gì.
Có điều nhắc tới Tô Trà, Phó Kiều Kiều cũng rất lo lắng, dù sao lúc Tô Trà rời đi rất vội vàng, cô ấy không rõ trong nhà Tô Trà xảy ra chuyện gì.
Bà cụ Khâu Hinh Di thấy vẻ mặt cháu gái nặng nề, nhịn không được hỏi: "Kiều Kiều, anh cháu tìm cháu có phải có chuyện gì rồi không? Bà hỏi nó cũng không nói."
"Bà nội, không có chuyện gì đâu ạ, nếu có chuyện thì anh cháu đã gọi điện thoại lại rồi, không gọi có nghĩa là không có chuyện gì, hoặc là không có chuyện gì quan trọng đâu ạ." Phó Kiều Kiều đáp qua loa.
"Vậy thì tốt rồi, cháu ở một mình đã quen chưa? Không quen thì chuyển về đây ở." Tuy bà cụ nói vậy nhưng thật ra trong lòng không lo lắng cho Phó Kiều Kiều lắm.
Dù sao cô ấy cũng theo hai vợ chồng già lớn lên, với tính cách ông cụ, bà cụ hoàn toàn yên tâm về khả năng tự lập của hai đứa cháu.
"Tốt lắm ạ, mọi thứ đều rất tốt."
Phó Kiều Kiều cười hì hì kể lại cuộc sống dạo này của mình, bà cụ cũng vui vẻ ngồi nghe.
Vốn dĩ Phó Kiều Kiều luôn ở nhà, mới chuyển ra ngoài nên trong nhà chỉ còn mỗi bà cụ, bà cụ có hơi không quen, yên tĩnh quá rồi.
Ông cụ Phó rất bận, thời gian ở nhà cũng không nhiều, lúc này có mình cô ấy ở nhà, quá hiu quạnh.
Phó Kiều Kiều thần kinh thô, nhưng không có nghĩa là không hiểu chuyện, nghe lời này của bà cụ cũng biết là có ý gì, cô ấy vui vẻ cười hì hì dỗ dành: “Bà nội, con rảnh sẽ về thăm bà, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, con mời bà ăn cơm tiệm.”
“Ha ha ha, được được, chúng ta đi tới tiệm cơm đi.” Bà cụ vui vẻ trả lời rồi lại nói tiếp: “Bây giờ con càng ngày càng biết dỗ dành người ta rồi? Cũng không biết học từ ai nữa?”
“Học Trà Trà đó, không phải lần nào bà nội cũng được Trà Trà dỗ đến cười toe toét sao, con cũng là người gần mực thì đen gần đèn thì rạng thôi, học một ít từ Trà Trà để dỗ dành bà nội đó.” Phó Kiều Kiều cười duyên nói.
Nghe cháu mình nói vậy bà cụ càng vui hơn, đưa tay xoa đầu Phó Kiều Kiều nói: “Con đó…”
“Bà nội, bà thích cháu dâu biết dỗ dành bà hay không?” Đôi mắt Phó Kiều Kiều tròn xoe, vẻ mặt vô cùng lanh lợi.
Nghe hai chữ “cháu dâu” bà cụ như có điều suy nghĩ, liếc cô ấy một cái rồi nói: “Bà thích như thế nào cũng không sao, anh con thích là được.”
Bà cụ nhớ tới suy nghĩ hoang đường của mình khi Phó Hành Khanh nhắc tới Trà Trà trong điện thoại vào lần trước, nhịn không được hỏi dò: “Kiều Kiều, quan hệ giữa anh con và Trà Trà có tốt không?”
.