Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 373
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:19:32
Lượt xem: 123
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đầu còn tưởng có Trương Huy thì sẽ không sao nhưng ai ngờ Tô Bảo lại xảy ra chuyện gì, nếu bà cụ biết chuyện này còn không dùng giày đánh ông một trận sao?
Tô Thắng Dân vừa mới dùng đế giày đánh con trai mình nên không muốn bị đế giày của ông cụ đánh.
Vì vậy đừng nói đến chuyện này nữa, muốn giữ lại cái mạng chó!
Tuy nhiên Tô Thắng Dân không nói thì Tô Bảo đã lỡ miệng
Hai ngày sau, Tô Thắng Dân nhận được điện thoại của ông cụ, trong điện thoại ông cụ mắng Tô Thắng Dân xối xả, còn kêu ông đợi đó, lát ông cụ trở về thì đôi giày to… chạy không kịp rồi.
Trì hoãn gần một tháng, Tô Trà bắt đầu đi học ngay sau khi trở về.
…
Phó Kiều Kiều biết Tô Trà đã trở về được một tuần, tuần này vừa trở về cô cũng rất bận rộn, còn phải học bù những bài học đã bỏ lỡ trước đó, may mà viện Nghiên cứu Khoa học cũng không quá bận nên Tô Trà chỉ cần rảnh rỗi rồi đến đó là được.
Tình cờ lúc Tô Trà nhận được điện thoại của Phó Kiều Kiều thì không quá bận nên hai người hẹn nhau đi ăn tối.
Phó Kiều Kiều và Tô Trà thân nhau như vậy là vì cả hai đều có cùng sở thích, đó là… Thích ăn.
Người thích ăn, hồn thích ăn, ăn cơm mới làm người.
Buổi hẹn ăn tối là chuyện lôi kéo tình cảm nhất giữa hai chị em tốt.
Sườn khô, chân giò heo, canh trứng và kèm một đĩa rau xào.
Quả thật rất tuyệt vời.
Khi hai người gặp nhau, họ gác lại việc nói chuyện cũ không nói gì nhiều, dùng bữa xong rồi mới ôn lại chuyện xưa.
Khi hai người đã no nê, Tô Trà thỏa mãn sờ bụng mình.
"Trà Trà, nhà cô vẫn ổn chứ? Lúc trước vội vàng về, tôi cũng không rảnh hỏi. Lần này cô về một tháng là có chuyện gì vậy?" Sau khi ăn nói, Phó Kiều Kiều hỏi.
"Không có gì, đều xử lý xong hết rồi. Cũng không mất nhiều thời gian như vậy, chỉ là trên đường bị chậm trễ, trên xe lửa..." Tô Trà lại nói về chuyện của Tô Bảo.
Tô Trà nói chuyện, Phó Kiều Kiều ngồi nghe, sau khi nghe xong cô ấy cười đến đau bụng.
Phó Kiều Kiều đã từng gặp Tô Bảo, cô ấy thực sự không thể nhìn ra là một đứa trẻ ngoan, vô cùng ồn ào!
Bán cho người khác còn giúp họ đếm tiền, câu nói này không thể phù hợp hơn với Tô Bảo.
Tự bán mình, thử hỏi có giỏi không?
"Ha ha ha, sau đó xảy ra chuyện gì? Những kẻ buôn người kia bị xử lý như thế nào?" Phó Kiều Kiều lại hỏi.
"Cục công an địa phương vẫn đang điều tra những kẻ buôn người, chi tiết thì tôi cũng không biết." Tô Trà trả lời.
Từ việc Tô Bảo bị bắt cóc có thể biết rằng những kẻ buôn người là do một băng nhóm thực hiện, hơn nữa số lượng không ít, thậm chí có thể là một mạng lưới những kẻ buôn người, nếu cục công an tiếp tục đào sâu nhất định sẽ tìm ra rất nhiều kẻ buôn người, nếu bắt được thì bọn họ cũng có thể gián tiếp cứu được rất nhiều trẻ em.
Nhắc tới bọn buôn người, Phó Kiều Kiều hơi thở dài, lần này bọn trẻ đã tìm được nhưng còn những đứa bé không tìm thấy thì sao...
Nếu Phó Kiều Kiều nói bọn buôn người thật đáng ghê tởm thì cũng đều do cha mẹ nuôi dạy, nếu bắt cóc con của người khác bán lấy tiền, lương tâm của họ không đau sao?
Cả hai nói về chủ đề buôn người một lúc rồi sau đó cùng nhau đến thư viện.
Từ thư viện đi ra, Phó Kiều Kiều đang định quay lại sân thì trùng hợp Tô Trà cũng phải đi tìm Trầm Trang nên hai người cùng nhau đi đến đó.
Trương Huy lái xe vào khu nhà, đỗ xe xong, Phó Kiều Kiều và Tô Trà tách nhau ra, Phó Kiều Kiều về nhà, Tô Trà đi đến nhà họ Trầm.
Tô Trà và Trương Huy đi trên đường, sân nhà nói rộng không rộng nhưng gặp được người quen thì lại rất bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-373.html.]
À, Tô Trà đã gặp Diệp Tòng Dung.
Lần này Diệp Tòng Dung đi một mình, anh ấy như đang muốn đi ra ngoài.
Cách đó không xa, Diệp Tòng Dung cũng nhìn thấy Tô Trà, nhìn chằm chằm Tô Trà một lúc rồi mới nở nụ cười.
"Xin chào, đã lâu không gặp, đến gặp Kiều Kiều sao?" Diệp Tòng Dung chủ động nói.
Nghe đối phương nói chuyện, Tô Trà khẽ cười lễ phép nói: "Không phải, tôi tới tìm Trầm Trang."
Chỉ chào hỏi lịch sự rồi hai người tách nhau ra, một người đi vào, một người đi ra.
Đi được một lúc, đột nhiên Diệp Tòng Dung quay đầu nhìn Tô Trà đang rời đi.
Không biết trong đầu nghĩ đến điều gì, một lúc sau Diệp Tòng Dung mới nhìn đi chỗ khác.
Diệp Tòng Dung lập tức cười ha ha, gạt suy nghĩ trong lòng sang một bên.
Quên đi, chuyện của Tô Trà không liên quan đến anh ấy, trực giác mách bảo Tô Trà không phải người anh ấy có thể trêu chọc.
Hơn nữa, khi Lý Bạch Lộ nói với anh ấy, khó tránh khỏi suy nghĩ coi Diệp Tòng Dung là cây s.ú.n.g để sử dụng.
Không phải ai cũng là đồ ngốc, và Diệp Tòng Dung cũng không ngu ngốc.
Tuy nhiên anh ấy hơi tò mò rốt cuộc giữa Tô Trà và Lý Bạch Lộ đã xảy ra chuyện gì...
Tô Trà đã tới trước cửa nhà họ Trầm, giơ tay gõ cửa.
Một bên khác…
Trường tiểu học Hồng Tinh.
Lớp sáu, Tô Bảo đang ngồi trên ghế nghe tiếng ríu rít của bạn bè bên cạnh, trong lòng hơi lơ đãng.
“Reng reng reng…” Chuông vào học vang lên.
Những đứa trẻ trong lớp vẫn còn nói chuyện không ngừng, cho đến khi nhìn thấy nhóm học sinh xuất hiện ở hành lang rồi mới im lặng.
Ôi, ồn ào quá, Tô Bảo nhớ người bạn hay im lặng kia rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân trong hành lang, Tô Bảo lơ đãng quay đầu lại nhìn, sau đó nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tô Bảo nhìn chằm chằm bạn nhỏ từng chung hoạn nạn với mình, cậu bé mở to đôi mắt to tròn.
Tại sao... Tại sao lại xuất hiện ở đây?!
"Bịch bịch, bịch bịch." Từng tiếng bước chân vang lên và sau đó giáo viên bước vào lớp học.
Tiếng xì xầm tán gẫu trong lớp của các học sinh bỗng chốc trở nên yên tĩnh, cả lớp đều tò mò nhìn về phía cậu bé với vẻ mặt sáng sủa đi theo sau giáo viên.
"Xin chào, để cô giới thiệu học sinh mới chuyển đến lớp của chúng ta với tất cả các bạn." Giáo viên liếc nhìn một lượt các học sinh bên dưới.
"Bộp bộp bộp." Một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên.
"Đến đây đi, bạn học mới hãy tự giới thiệu về bản thân một chút." Giáo viên động viên cậu học sinh mới bằng ánh mắt khích lệ.
Dưới sự cổ vũ đó, cậu học sinh mới Giang Huấn với vẻ mặt lạnh lùng đã bước lên trước và đứng trên bục giảng. Ánh mắt lia nhanh qua các học sinh đang ngồi trên ghế, khi nhìn thấy Tô Bảo đang cau mày ở bên dưới khiến khóe miệng Giang Huấn giật giật.
Nhìn thẳng vào các học sinh bên dưới, Giang Huấn nói: "Xin chào, tôi tên là Giang Huấn. Giang có nghĩa là dòng sông, và Huấn có nghĩa là huấn luyện, hy vọng có thể hòa hợp với mọi người trong những ngày sắp tới."
"Bốp bốp bốp bốp!"
Giang Huấn vừa dứt lời, một tràng vỗ tay lại vang lên, Tô Bảo là người vỗ nhiệt tình nhất, đến mức cả hai lòng bàn tay đều ửng đỏ, khiến cho ánh mắt Giang Huấn cũng không dám nhìn quá lộ liễu.