Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 374

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:19:34
Lượt xem: 125

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi giáo viên muốn xếp chỗ cho Giang Huấn, Tô Bảo lập tức nhảy lên và háo hức nói: "Thưa cô, em, ngồi với em ạ. Em có quen biết với Giang Huấn, và em học cũng rất tốt. Em có thể kèm cậu ấy học."

Giáo viên vừa buồn cười vừa thấy giận trước những hành động nhiệt tình của Tô Bảo, nhưng dù sao thành tích của cậu bé vẫn rất ổn nên cô giáo cũng đồng ý với yêu cầu này.

Về phần bạn cùng bàn cũ của Tô Bảo thì chắc hẳn phải đổi sang chỗ khác ngồi.

Người bạn cùng bàn mang vẻ mặt oán hận, trừng mắt nhìn Tô Bảo trước khi đổi chỗ. Nhưng cậu bé vốn là người có mới nới cũ, đang khẩn trương chào đón người bạn cùng bàn mới của mình, Giang Huấn.

Trong suốt tiết học, Tô Bảo dường như không thể ngồi yên, cậu bé thường xuyên liếc nhìn sang chỗ của Giang Huấn, khiến cho giáo viên phải lên tiếng nhắc nhở tận hai ba lần.

“Reng reng reng.” Cuối cùng, chuông báo hết giờ cũng vang lên.

Vừa nghe thấy tiếng chuông Tô Bảo đã quay người, thò tay nắm lấy cánh tay của Giang Huấn.

Hai người chào nhau: "Này, sao cậu không nói gì trước khi đến đây vậy? Nếu cậu nói với tôi sớm hơn, tôi đã ra ga đón cậu rồi." Tô Bảo thậm chí còn có thể nghỉ học một ngày, he he.

Đương nhiên, câu cuối cùng cậu sẽ không nói ra.

Giang Huấn cảm thấy hơi lạ lẫm trước những hành động của Tô Bảo, nhưng khi cậu ấy quay lại, nhìn thấy khuôn mặt ngốc nghếch còn đang nở nụ cười rạng rỡ của cậu bé thì lập tức gạt những suy nghĩ của mình sang một bên.

"Tôi cũng đã đến rồi, còn cần cậu đón để làm gì?" Giang Huấn cau mày, chìa tay ra chọc vào cánh tay đang ôm lấy mình của Tô Bảo.

Dù sao thì cậu ấy vẫn không quen với hành động này nên nói: "Buông tôi ra, cậu như thế này tôi không quen."

“Tôi làm vài lần nữa thì sẽ quen thôi.” Tô Bảo tuy nói vậy, nhưng vẫn rút tay về.

"Giang Huấn, hiện giờ cậu đã ở địa bàn của tôi rồi, sau này tôi sẽ trông chừng cậu, nếu có ai bắt nạt thì hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu. Còn nếu có vấn đề gì trong học tập, cũng có thể hỏi tôi, vì tôi là học sinh đứng đầu lớp." Tô Bảo ưỡn ngực, bộ dạng như thể đang muốn nói “Mau khen tôi đi.”

"Ồ, cảm ơn." Câu trả lời của Giang Huấn có hơi nhạt nhẽo

Thấy cậu ấy không khen mình câu nào, Tô Bảo thấy mất hứng. Cậu bé cúi người nhéo má Giang Huấn, chỉ để nhận được cái trừng mắt từ đối phương.

Tô Bảo lúng túng rụt tay về, cười hai tiếng rồi mở miệng nói: "Đừng giận, tôi chỉ tò mò tại sao da của cậu lại trắng đến như vậy, giống như da con gái vậy. Tôi nói cho cậu biết, con trai cũng phải như tôi mới tốt, mạnh mẽ, cứng cỏi, có thể chịu đòn."

Nhắc đến việc có thể chịu đòn làm Tô Bảo muốn kể thêm vài chuyện. Là một cậu bé được nuôi lớn mà không phải chịu sự kỷ luật quá khắt khe thì ngay cả vài cú đ.ấ.m của đồng chí Tô Thắng Dân cũng chẳng là gì đối với Tô Bảo.

Lúc này, cậu bé đã hoàn toàn quên mất khoảng thời gian mình bị đánh đến sưng mông.

Đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ của Tô Bảo, Giang Huấn vẫn tiếp tục lườm cậu bé và nói: "Đừng có chạm vào tôi."

"Được rồi, được rồi, cậu không quen chứ gì? Được, tôi biết rồi." Tô Bảo trả lời không chút do dự.

Nhìn thấy cậu bé như vậy khiến Giang Huấn có phần tò mò.

Tô Bảo là quá vô tư hay chỉ đơn giản là một người cẩu thả?

Giang Huấn vốn có tính cách lầm lì, trước đây cũng thường hay có những đứa trẻ đến gần cậu ấy, nhưng họ chơi với nhau không bền.

Giang Huấn biết rằng có nhiều khía cạnh của bản thân mà mọi người không thích, nhưng cậu ấy không muốn thay đổi tính cách của chính mình.

Khi gặp thái độ không thay đổi của Tô Bảo từ lần trước, Giang Huấn cảm thấy thoải mái khi ở bên cậu bé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-374.html.]

Cậu ấy vốn không có nhiều bạn bè và Tô Bảo chính là người duy nhất khiến cậu ấy cảm thấy thoải mái.

Đó là lý do tại sao Giang Huấn chuyển đến thành phố và đến trường tiểu học của Tô Bảo.

Trong mắt cậu ấy, học vẫn là học cho dù là trong môi trường như thế, cũng rất hiếm khi có bạn nên việc này thật tuyệt.

Tuy nhiên, vừa rồi Tô Bảo nói rằng sẽ bảo vệ Giang Huấn?

Đối với cậu ấy, việc này không cần thiết cho lắm, bởi vì không ai dám bắt nạt cậu ấy.

Trong việc học, Giang Huấn cũng không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào. Cậu ấy chưa bao giờ có thành tích xếp dưới vị trí đầu tiên từ trước đến nay.

Trong khi đó, Tô Bảo vẫn không hề hay biết rằng vị trí học sinh giỏi nhất lớp sắp bị cướp mất nên vẫn vô tư mà tiếp tục lảm nhảm mấy chuyện gì đó.

"Giang Huấn, cậu không cảm thấy gọi nhau bằng tên rất xa cách sao? Nhưng gọi cậu là A Huấn thì nghe nữ tính quá. Ôi, quá nữ tính, nổi hết cả da gà!" Tô Bảo tự lẩm bẩm, sau đó nhếch miệng cười nói: "Thế này thì sao, chúng ta là anh em, cậu gọi tôi là anh lớn, tôi gọi cậu là em trai, được không?"

Tô Bảo đang tự cảm thấy rằng mình thật thông minh.

Giang Huấn liếc nhìn cậu bé, bất giác cảm thấy thằng ngốc này có suy nghĩ quá hão huyền.

"Không, tôi phải làm anh lớn.” Giang Huấn đáp lại bằng một cái nhìn, tỏ vẻ: vậy nên cậu hãy làm em trai của tôi!

Không thể nào Giang Huấn lại là em trai được. Từ trước đến nay cậu ấy luôn là anh lớn!

Cuộc thảo luận về việc ai sẽ là anh lớn giữa Tô Bảo và Giang Huấn dần trở nên căng thẳng.

Nói thế thôi chứ chỉ có mỗi mình Tô Bảo là cảm thấy căng thẳng, Giang Huấn vẫn luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh từ nãy đến giờ.

Những học sinh khác tò mò nhìn hai người họ.

Làm sao mà Tô Bảo lại có thể kết bạn với học sinh mới nhanh như vậy?

Họ có vẻ như đã rất quen với nhau.

Cậu bé nhìn thấy nhóm bạn của mình đi vào lớp.

Về phía Tô Trà, cô cũng nhìn thấy Trầm Trang.

"Lạch cạch!" Một âm thanh nhỏ vang lên, cánh cửa trước mặt Tô Trà dần mở ra.

Người mở cửa là Trầm Trang. Anh ta nhìn Tô Trà đứng ngoài cửa, khẽ mỉm cười, sau đó lên tiếng chào, nghiêng người ra hiệu cho cô đi vào, anh ta nói: "Vào đi, chúng ta đến phòng làm việc nói chuyện."

"Được.” Tô Trà trả lời, bước vào phòng.

Trầm Trang gần đây có vẻ trở nên điềm tĩnh hơn, có lẽ vì tiếp xúc lâu với giới kinh doanh nên anh ta trông có vẻ khôn khéo.

Sau một thời gian không gặp, Trầm Trang cũng trông thấy Tô Trà dường như đã thay đổi một chút, qua một năm, cũng đã trưởng thành hơn vài phần.

"Gần đây anh có mua một hộp lá trà mà anh nghĩ là rất ngon. Em có muốn uống thử không?" Dáng vẻ của Trầm Trang rất tự nhiên, cười hỏi cô.

Khi nghe thấy hai từ "lá trà", Tô Trà cười khúc khích, nói đùa: "Tôi không hiểu biết quá nhiều về trà, nếu anh không sợ tôi giống trâu gặm mẫu đơn thì sao cũng được, tôi không ngại đâu."

Loading...