Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 376
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:19:38
Lượt xem: 123
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lại nói, việc học vốn không có điểm dừng.
Gần đây công việc ở viện Nghiên cứu Khoa học khá thong thả, trường học cũng có thể đuổi kịp tiến độ.
Hiện tại Tô Trà có nhiều thời gian rảnh nên việc đi theo La Tân Hoa học hỏi thêm sẽ là một cơ hội hiếm có.
Dù sao vẫn có nhiều thứ phải được dẫn dắt thì mới có thể tiếp thu nhanh được.
Có ai đó truyền kinh nghiệm tích lũy của họ cho mình sẽ hiệu quả hơn là để Tô Trà tự mình mò mẫm.
Cuối cùng, sau khi bảo cô tham gia nhóm dự án trong tuần tới, La Tân Hoa vội vã rời đi.
Tô Trà ra ngoài cả ngày, về nhà vào khoảng bảy giờ tối, đúng giờ ăn chiều của cả nhà.
"Mẹ, chị con về rồi!"
Tô Trà vừa bước vào nhà, Tô Bảo đã hét vọng vào bếp.
Cô còn chưa kịp phản ứng, cậu bé lại kêu lên: "Mẹ ơi, chị con nói muốn ăn thịt kho tàu!"
"Là con muốn ăn hay là chị con muốn ăn?" Trong bếp có thể nghe thấy giọng nói của Vương Tú Mi.
Tô Bảo nhe răng cười với Tô Trà, cố gắng lấy lòng cô: "Chị, chị có muốn ăn thịt kho tàu không?"
"Em nghĩ sao?" Tô Trà gật đầu, cô thực sự bị dáng vẻ như cún con của Tô Bảo chọc cười.
"Mẹ, chị con muốn ăn thịt kho tàu!" Tô Bảo nói.
Trong mắt cậu bé, nếu chị hỏi như vậy thì có nghĩ là cô muốn ăn. Đúng là ranh ma!
"Không có thịt kho tàu đâu, mẹ sẽ làm thịt lợn xào ớt để thay thế nhé." Vương Tú Mi trả lời từ nhà bếp.
Nghe mẹ nói như vậy, cậu bé dùng vẻ mặt đồng cảm nhìn Tô Trà rồi nói: “Chị, mẹ không thương chị.”
"Đi đi! Đừng nói nhảm!" Lần này Tô Trà bị chọc tức đến bật cười.
Cậu nhóc này thật sự không biết xấu hổ! Thật đúng là ba ngày không bị đánh, sẽ trèo mái nhà để xé ngói.
Tô Bảo nhìn thấy chị đang trừng mắt nhìn mình, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Chị, hôm nay lớp em có một bạn học mới, chị không đoán được là ai đâu!"
"Ai?" Tô Trà hỏi nửa vời.
"Giang Huấn, ha ha ha, không nghĩ đến luôn!" Tô Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, tiếp tục nói: "Chị ơi, Giang Huấn bây giờ là bạn cùng bàn mới của em, em là anh lớn của cậu ấy còn cậu ấy là em trai của em!"
Tô Bảo bịa chuyện, mặc dù vẫn chưa biết ai sẽ làm anh lớn.
Buổi chiều, hai đứa đã chốt sẽ dùng kết quả học tập để xem ai thắng ai thua.
Cả hai đều nhất trí rằng người xếp thứ nhất trong bài kiểm tra giữa kỳ sẽ là anh lớn, thậm chí còn cá cược với nhau.
Nhưng cược cái gì thì tạm thời không nhắc đến.
Làm sao Tô Trà có thể không hiểu tính cách của Tô Bảo? Với cái vẻ đần thối này mà cũng đòi là anh lớn của Giang Huấn?
Không phải là Tô Trà có ý thiên vị mà cô thật sự cảm thấy Tô Bảo không so được với đứa nhỏ Giang Huấn kia.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của chị mình, cậu bé nhảy dựng lên nói: "Chị, chị không tin em sao?"
"Ừ, chị không tin." Tô Trà thẳng thắn trả lời.
Cô thật sự không tin!
"Chị, chị cứ đợi đi. Lần sau em sẽ dẫn Giang Huấn về, cậu ấy sẽ gọi em là anh trước mặt chị!" Tô Bảo tự tin nói.
Cậu bé đã có một kế hoạch trong đầu.
Trước tiên phải học tập chăm chỉ trong khoảng thời gian này, sau khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ, nếu thắng thì Tô Bảo sẽ dẫn Giang Huấn về và bắt cậu ấy gọi mình là anh!
Tô Trà thầm nghĩ: Tin cái kiểu gì cho được!
Với tính cách ngây ngô của Tô Bảo kiểu gì cũng bị Giang Huấn trị cho một trận.
Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, Tô Trà đã có cảm giác hai đứa trẻ này rất giống nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-376.html.]
Giang Huấn là một đứa trẻ thông minh nhưng tính tình khá lầm lì.
Thông thường, một người như cậu ấy sẽ không dễ gần, vì thiên tài thường có xu hướng tách biệt.
Tuy nhiên, bằng cách nào đó, một Giang Huấn như thế và một Tô Bảo đần độn lại rất hợp nhau...
Có thể là do từ trường của hai đứa hợp với nhau chăng?
——
Thời gian chớp mắt trôi qua, kỳ thi giữa kỳ cũng đã kết thúc.
Trong phòng học, Tô Bảo mang vẻ mặt tuyệt vọng nằm dài trên bàn, nhìn bài kiểm tra của mình, thầm mắng Giang Huấn là đồ dở hơi!
So với lần trước, rõ ràng cậu bé đã có tiến bộ hơn, vì sao vẫn thua?
Trong kỳ thi giữa kỳ này, Giang Huấn đã xếp vị thứ nhất lớp và đứng đầu cả khối!
Còn Tô Bảo lại chỉ đứng thứ hai trong lớp và thứ năm trong khối!
Bây giờ, trở thành anh lớn hay em trai không phải là trọng điểm mà vấn đề chính là đặt cược!
Nghĩ đến vụ đó khiến Tô Bảo thấy cả người đều khó chịu.
Sau giờ học, cậu bé bí mật dẫn Giang Huấn về nhà, cậu ấy đi theo phía sau, trong mắt còn hiện lên ý cười.
Ở phía khác, vận mệnh luôn biết cách làm người khác ngạc nhiên.
Tô Trà đang ngồi trong xe, bên cạnh là Phó Hành Khanh đã mấy tháng không gặp.
Đột nhiên Phó Hành Khanh nghỉ phép, rồi cô thấy anh đang đợi ở cổng trường, phải mất một lúc lâu Tô Trà mới làm rõ được tình hình.
Anh đến để mời Tô Trà đi ăn tối, đương nhiên là cô sẽ đồng ý.
Nếu đã quyết định để mọi thứ diễn ra tự nhiên thì thử một lần cũng không tệ. Hơn nữa, tối nay cô cũng không có việc gì để làm.
Nhưng trước khi đi ăn, Tô Trà phải về nhà lấy một vài tập tài liệu, tầm khoảng tám giờ tối cô phải đưa nó tới viện Nghiên cứu Khoa học.
Nói cách khác, hiện giờ cô vẫn còn ba giờ.
Nửa giờ để về nhà lấy tài liệu, một giờ để ăn tối và một giờ để di chuyển đến viện Nghiên cứu sau bữa tối.
Lịch trình đã được lên kế hoạch hoàn hảo.
Ngoài ra còn có nửa giờ để đề phòng sẽ có tình huống bất ngờ nào đó xảy ra.
Tô Trà quả là một bậc thầy quản lý thời gian xuất sắc.
Phó Hành Khanh ở hàng ghế sau nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy tai của anh hơi đỏ lên.
Hơn nữa, ánh mắt của Phó Hành Không không nhìn vào con đường phía trước, mà nhìn vào gương để lén quan sát Tô Trà đang ngồi ở bên cạnh.
Phó Hành Khanh vừa trở về hôm nay, đến Bắc Kinh vào buổi chiều. Sau khi xuống tàu, anh về nhà tắm rửa rồi mới đến cổng trường đợi cô.
Phó Hành Khanh cảm thấy nếu cứ xông bừa tới thì không hay cho lắm, trong đầu anh cũng đã có một kế hoạch tỉ mỉ.
Đó chính là, khẳng định chủ quyền!
Mặc dù Tô Trà vẫn chưa chấp nhận Phó Hành Khanh, nhưng cô cũng không từ chối anh.
Cho đến khi thành công, Phó Hành Khanh nghĩ anh cần phải ra oai với những người đàn ông đang có ý định với cô!
Làm sao Tô Trà không nhận ra Phó Hành Khanh đang liếc trộm mình qua gương?
Đương nhiên là cô biết!
Bởi vì cô có một hệ thống thích mách lẻo.
"Ký chủ, người này lại nhìn trộm cô!"
"Ký chủ, mặt của người đó đỏ lên rồi."
"Ký chủ, tôi luôn cảm thấy giữa hai người có cái gì đó không thích hợp!"