Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 377
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:19:40
Lượt xem: 127
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hệ thống bày tỏ sự bối rối.
Theo kịch bản, họ phải là một cô gái nhút nhát và một người đàn ông lạnh lùng. Sao lại trở thành "Mãnh nam thẹn thùng" và chủ tịch Tô bá đạo rồi?!
Đối mặt với hệ thống đang luyên thuyên không dứt, Tô Trà vẫn bình tĩnh.
Muốn khiến cô cảm thấy ngại sao? Không thể nào!
Tô Trà sẽ không bao giờ xấu hổ trong cuộc đời này.
Tính cách được của cô vốn được thiết lập là hiền lành và điềm đạm.
Trong xe, Trương Huy ngồi ở ghế trước đang tập trung vào việc lái xe.
Ở ghế sau là một đôi nam nữ. Một người thì đang liếc trộm, đỏ mặt vì hành động của chính mình, trong khi người kia vẫn bình tĩnh và bất động, vững như núi. Đúng là một người phụ nữ có ý chí sắt đá.
Tuy nhiên, sự pha trộn tinh tế giữa sự khó chịu và ngọt ngào của hai người đang lan tỏa khắp xe, giống như hương thơm của mùa xuân...
Cuối cùng, xe dừng trước nhà cô.
Ngay khi Tô Trà và Phó Hành Khanh vừa xuống xe chuẩn bị vào nhà, một giọng nói vang lên từ phía sau hai người.
“Trà Trà?”
Giọng nói quen thuộc của đồng chí Tô Thắng Dân.
Nghĩ đến sự cố với con gà lần trước khiến Phó Hành Khanh cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng đối mặt với ánh mắt sắc bén của Tô Thắng Dân, anh vẫn giữ được bình tĩnh.
"Trà Trà, việc này là sao đây?"
“Cha, con trở về lấy một ít tài liệu, lát nữa bọn con sẽ ra ngoài ăn cơm.” Tô Trà giải thích đơn giản.
"Ồ, vậy sao?" Ông nhẹ nhàng đáp lại con gái mình, sau đó quay sang Phó Hành Khanh thì thấy nụ cười của anh chợt tắt.
Tô Thắng Dân thầm nghĩ: giỏi thật, tên này thực sự có hai mặt!
"Chú." Phó Hành Khanh gượng cười chào ông.
"Đừng đánh người đang cười với mình." Nhìn thấy Phó Hành Khanh như thế, ông thầm tự nhủ.
"Vào đi." Tô Thắng Dân nói.
Ba người họ bước vào, mở cửa...
Sau khi cả ba bước vào, họ thấy ai đó đang ngồi trên ghế sô pha.
Giang Huấn vốn đang ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng động bèn quay lại nhìn.
Đúng lúc này, một tiếng "cạch" vang lên, cửa phòng Tô Bảo mở ra.
Bốn người trong phòng khách nhìn sang bên đó, chỉ thấy một bóng người mặc váy hoa đang từ trong phòng đi ra.
Có chơi có chịu, chỉ là mặc váy thôi mà? Tại sao phải sợ!
Tô Bảo vừa mới bước ra ngoài nên không chú ý đến tiếng động xung quanh.
Cậu bé đưa tay kéo chiếc váy nhỏ trên người, nhe răng cười, ngẩng đầu nói: "Giang Huấn, tôi có đẹp không?"
Hãy tưởng tượng ra cảnh: Một cục than đen thui sần sùi mặc một cái đầm hoa.
Sau đó, nó thốt ra một câu hỏi chất vấn lương tâm: Tôi, có, đẹp, không?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-377.html.]
...
Quá xấu hổ, phải in đậm viết in hoa chữ xấu hổ đó.
Vốn dĩ Tô Bảo tưởng rằng chỉ có cậu bé cùng với cậu bạn nhỏ của mình ở nhà thôi, đột nhiên lại nhìn thấy trong nhà xuất hiện thêm ba người và cả ba đều đang hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Theo kế hoạch của Tô Bảo, bình thường giờ này đáng lẽ không có ai ở nhà mới đúng.
Dù sao, cha Tô Thắng Dân của cậu bé thường bận rộn cả ngày, mẹ Vương Tú Mi thì thường về nhà vào khoảng bảy giờ, ngay cả chị gái Tô Trà cũng thường về nhà vào khoảng tám giờ hoặc thậm chí là muộn hơn, có đôi khi không hề về nhà.
Cho nên, tình hình trước mặt là cái gì đây?
Tô Bảo vô tội nhìn bốn người trong phòng, sau đó chợt có cảm giác không thoải mái với chiếc váy trên người mình.
Như cục than nhỏ mặc váy, nhìn khá là chướng mắt.
Tô Trà không khỏi tặc lưỡi hai tiếng trong lòng, đồng cảm sâu sắc với Tô Bảo. Cái gọi là mất mặt trước toàn thể xã hội chính là đây!
Đứa em trai nghịch ngợm này, đúng là ba ngày không đánh thì leo lên nóc nhà lật ngói, mới nghỉ có mấy ngày thôi mà nó lại làm ầm ĩ lên như thế này rồi sao?
Quay sang nhìn đồng chí Tô Thắng Dân đang đứng bên cạnh Tô Trà, ông đã tức giận đến mức siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.
Nói về đồng chí Tô Thắng Dân, ông cũng phải mất một lúc để kịp hiểu tình hình. Cảnh tượng trước mặt quá kinh khủng, suýt chút nữa ông đã móc mắt ném ra ngoài.
Sau đó, phản ứng đầu tiên của Tôn Thắng Dân là nhanh chóng cởi giày ra và chuẩn bị chỉnh đốn thằng con trai lắm chuyện này.
Nhìn thấy hành động của Tôn Thắng Dân, Tô Bảo giống như một tên trộm vội vàng chạy đến núp sau ghế sô pha, sợ hãi kêu lên: "Cha, chờ đã, đợi một chút, nghe con ngụy biện đã!"
Lời của cậu bé vừa dứt, ông đã cười mỉa mai, nói: "Nào, nói đi, cha đang nghe con ngụy biện đây!"
"Ôi chao, không, cha, con nói nhầm, là cha nghe con giải thích mới đúng." Tô Bảo “ôi chao” vài cái rồi nói tiếp: "Cha, con thực sự không có sở thích gì đặc biệt, con chỉ đánh cược với Giang Huấn và thua cậu ta, cho nên con mới như vậy. Không tin cha cứ hỏi Giang Huấn xem!"
Tô Bảo đưa tay túm lấy Giang Huấn vẫn đang ngồi bĩnh tĩnh trên sô pha, hét lớn: "Giang Huấn, ít nhiều gì cũng nói giúp cho tôi một câu đi."
Nhìn thấy con trai mình đang bám lấy một thằng bé đẹp trai khác, Tô Thắng Dân cầm giày xông thẳng tới, sau đó ông ngừng lại một chút, đặt sự chú ý vào người Giang Huấn.
"Chú, lời của Tô Bảo nói là thật." Giang Huấn ngoan ngoãn nói.
Nghe thấy cậu ấy nói như vậy, Tô Thắng Dân mới bình tĩnh lại, xỏ giày vào rồi trừng mắt nhìn Tô Bảo một cách nghiêm nghị, hỏi: "Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra?"
"Cha, là như thế này, Giang Huấn mới chuyển tới, bọn con là bạn tốt. Trong học tập cả hai đứa có hơi cạnh tranh lẫn nhau, cho nên mới đánh cược, ai thi kém hơn thì phải mặc váy cho người còn lại xem. Bọn con chỉ là đang đùa giỡn thôi." Tô Bảo vội vàng giải thích, sợ người nhà hiểu lầm cậu bé có sở thích kỳ quái.
Tô Bảo là một đứa con trai bình thường, chỉ có Thác Dương mới thích mấy cái này.
Nghe Tô Bảo giải thích, những người khác cũng hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
"Tô Bảo, ai là người đưa ra ý tưởng mặc váy này?" Tô Trà đột nhiên hỏi.
Cậu bé ngước lên, liếc nhìn chị gái mình.
Trong bóng tối, hệ thống nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tô Bảo, không khỏi đồng cảm.
Cậu bé, chắc cậu đang có rất nhiều câu hỏi đúng không?
Đối với câu hỏi của Tô Trà, hệ thống cũng chỉ muốn giơ ngón tay cái lên, nói: "Đồ mắt kém, cô phát hiện ra chi tiết rồi đó!”
Phải biết rằng Tô Trà vốn không phải là loại người tốt lành gì, chỉ thích hóng hớt không sợ chuyện lớn.
Tô Trà không phải người sẽ giúp đỡ khi ai đó gặp khó khăn, nhưng cô sẽ là người đầu tiên thêm dầu vào lửa!
Có lẽ Tô Bảo còn chưa hoàn toàn nhận ra năng lực của chị mình.
Trong lúc Tô Bảo không dám hé răng nửa lời thì Tô Trà lại lên tiếng: "Tô Bảo, lần trước không phải em nói em là anh của Giang Huấn sao? Còn muốn dẫn Giang Huấn về, để cho người ta gọi em là anh trước mặt chị cơ mà?"