Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 378

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:19:42
Lượt xem: 134

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khác với vẻ mặt hào hứng của chị mình, Tô Bảo đang rất lúng túng.

Nếu biết thành tích học tập của Giang Huấn cũng đỉnh như của chị gái thì cậu bé chắc chắn đã không đi vào con đường này.

Lúc đó Tô Bảo mạnh miệng bao nhiêu thì bây giờ càng mất mặt bấy nhiêu.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Tô Trà, cậu bé vươn tay kéo cánh tay của Giang Huấn, mách tội: "Anh, chị gái đang bắt nạt em!"

Ồ, bây giờ cậu bé còn học được cách tố cáo rồi hả?

Nhưng tố cáo lúc này có ích gì không?

Giang Huấn ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt như đang mỉm cười của Tô Trà, sau đó nhìn xuống đất, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của gia đình cậu."

Hơn nữa, chính Tô Bảo cũng đã nói rằng đó là chị gái mình. Giang Huấn chỉ nên thể hiện ra mình là một người ngoài cuộc, làm sao mà can thiệp vào được?

Tô Bảo nhìn Giang Huấn với ánh mắt oán hận: Đáng lẽ tôi không nên nhận cậu là anh của tôi!

Giang Huấn cũng đáp lại bằng một ánh mắt như thể đang nói: Với trình độ hiện tại của tôi thì không thể đấu lại Tô Trà. Không có cách nào đâu, thực lực vốn không bằng người ta mà.

Thấy hai đứa trẻ nhìn nhau, Tô Trà không khỏi cảm thấy buồn cười trong lòng.

Hóa ra, khi chọc ghẹo trẻ em sẽ có cảm giác thích thú như thế này.

Phó Hành Khanh ở một bên vẫn đang len lén nhìn Tô Trà, anh thấy cô đang cười thầm, cũng không khỏi nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười nhạt.

Mình đứng trên cầu ngắm cảnh, lại có người ở một nơi nào đó ngắm mình.

Tô Thắng Dân đang nhìn Phó Hành Khanh, người đang nhìn chằm chằm vào Tô Trà từ nãy giờ, trong lòng của người cha già cảm thấy không vui.

Nhìn chằm chằm con gái người ta một cách trắng trợn như vậy, anh ta cho rằng ông vô hình sao?

"Khụ, Trà Trà, không phải là con đang cần lấy một ít tài liệu sao? Mau đi lấy đi." Tô Thắng Dân nhẹ nhàng nói với Tô Trà trong khi ánh mắt của ông vẫn dán vào Phó Hành Khanh.

Nghe thấy giọng nói của cha, Tô Trà mỉm cười, đáp rằng mình sẽ đến phòng làm việc lấy tài liệu rồi ra khỏi tầm mắt của Phó Hành Khanh.

Nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của cha, cô thấy hơi buồn cười.

Bị Tô Thắng Dân nhìn khiến Phó Hành Khanh cảm thấy mình như một tên trộm, nhưng nghĩ lại thì cũng không sai, anh thật sự muốn trộm con gái của người ta đi, trong mắt cha cô, có lẽ anh không phải là người tử tế gì.

Thấy Tô Trà đến phòng làm việc, Tô Bảo cũng vội vàng chạy về phòng thay quần áo.

Dù cậu có mặt dày đến mức nào, thì lần này cũng đã khiến cho cậu khiếp vía một phen.

Một lúc sau, Tô Trà cầm tài liệu ra ngoài, gọi Phó Hành Khanh cùng rời đi. Trước khi đi, cô không quên vẫy tay với Giang Huấn.

Có vẻ như đứa em trai ngốc nghếch Tô Bảo của cô còn cần cậu ấy chú ý đến nhiều hơn, nếu không thằng nhóc này có thể sẽ bị người ta dụ bán đi mất.

Nghĩ đến cảnh em trai mặc váy lúc nãy, trong mắt Tô Trà không khỏi lộ ra ý cười.

Cô tự hỏi, không biết sau này khi lớn lên, thằng bé sẽ phản ứng như thế nào đối với chuyện này.

Bao giờ Tô Bảo kết hôn, lịch sử đen tối này lại càng thêm thú vị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-378.html.]

Tô Thắng Dân ngồi trên ghế sô pha, trò chuyện với Giang Huấn, ông vẫn không khỏi cảm thấy hơi khó chịu khi thấy con gái mình cùng Phó Hành Khanh rời đi.

Bao nhiêu năm qua ông nuôi nấng cẩn thận cây cải trắng nhỏ, thế mà bây giờ lại có người khác để mắt tới rồi.

Làm gì có người cha nào không thấy khó chịu chứ?

Bên ngoài, Phó Hành Khanh và Tô Trà một lần nữa ngồi vào xe.

Vừa ngồi vào chỗ của mình, cô đã để tài liệu sang một bên, quay đầu nhìn Phó Hành Khanh đang ngồi ở ghế bên cạnh, hỏi: "Lát nữa chúng ta đi ăn tối ở đâu?"

"Tùy em, tôi ăn cái gì cũng được." Anh trả lời.

Phó Hành Khanh hoàn toàn không có yêu cầu gì quá lớn trong việc ăn uống. Trong quân đội, mọi người đều phải ăn ở nhà ăn, sau khi huấn luyện mệt mỏi, chỉ cần có thể được ăn no là tốt lắm rồi. Anh không soi xét quá nhiều.

Ngoài ra, Phó Hành Khanh chưa bao giờ có thói quen nhỏ nhặt như kén ăn. Chưa nói đến những thứ khác, nếu anh kén chọn, có lẽ sẽ bị cha mình quất cho mấy phát.

Thời xưa không tốt như bây giờ, cha anh thường nói vào thời của họ, được no bụng là đã tốt lắm rồi, những lúc đói thậm chí còn phải nhai cả vỏ cây. Mọi thứ bây giờ tốt hơn rất nhiều so với thời trước rồi.

Tô Trà cũng biết Phó Hành Khanh không phải đang khách sáo, anh thực sự có ý “ăn cái gì cũng được”.

Thế là, cô mở lời: "Vậy chúng ta đi nhà hàng của Tần Mạt đi, đầu bếp ở đó nấu đồ ăn rất ngon."

"Được, vậy chúng ta tới đó đi." Phó Hành Khanh đồng ý.

Nghĩ đến việc Tô Trà khen ngợi đầu bếp của Tần Mạt, anh bắt đầu so sánh ở trong lòng: Đầu bếp đó có tay nghề giỏi hơn mình không?

Tô Trà không hay biết gì về những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu người đàn ông bên cạnh. Trên đường đi, hai người nói chuyện phiếm để g.i.ế.c thời gian, nửa giờ sau đã đến nơi.

Sau khi xuống xe, Tô Trà và Phó Hành Khanh sánh vai nhau đi về phía nhà hàng.

Thật trùng hợp, hôm nay Tần Mạt cũng ở trong nhà hàng, anh ta vừa mới tới.

Tần Mạt đang ngồi trong nhà hàng, khi thấy Tô Trà đi cùng Phó Hành Khanh, anh ta đã phải dụi mắt vài lần để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.

Chậc chậc chậc, hai người này ở chung với nhau như vậy, chắc chắn là có gì đó xảy ra rồi nhỉ?

Đương nhiên, Phó Hành Khanh cũng nhìn thấy anh ta. Vì Tần Mạt đang đi đến chỗ của họ, mà anh cũng không bị mắt kém.

"Ồ, xem ai đây, khách quý đó nha. Sao hôm nay hai người lại quyết định đến nhà hàng của tôi vậy? Bình thường cả hai đều rất bận rộn, hôm nay sao đột nhiên lại có thời gian rảnh thế." Tần Mạt trêu ghẹo, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.

Bị anh ta nhìn tới nhìn lui nhưng Tô Trà vẫn bình tĩnh, Phó Hành Khanh ở bên cạnh cô cũng tương tự.

Thấy bọn họ như vậy, Tần Mạt cảm thấy buồn chán, nói vài câu rồi dẫn bọn họ lên lầu.

Bạn thân của mình hẹn hò thì chắc chắn phải sắp xếp phòng riêng rồi.

Sau khi vào phòng riêng và ngồi xuống, Tô Trà cũng mời Tần Mạt cùng dùng bữa, Phó Hành Khanh vẫn giữ im lặng, Tần Mạt thì không ngừng lắc đầu từ chối.

Đối diện với ánh mắt của Phó Hành Khanh, anh ta nhếch miệng cười, như thể đang nói: Bạn chí cốt của cậu đỉnh không?

Anh im lặng theo dõi mấy trò đùa của Tần Mạt, nhưng vẫn cảm thấy hài lòng về người bạn thời thơ ấu có mắt nhìn này.

Sau khi gọi đồ ăn, anh ta ra ngoài trước, sau đó Phó Hành Khanh cũng tìm một cái cớ để ra ngoài.

Loading...