Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 379

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:19:44
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng riêng chỉ còn một mình Tô Trà, cô cũng khá thoải mái, bèn lấy một số tài liệu mang từ nhà ra xem qua, dù sao cũng không có việc gì khác để làm, cô muốn kiểm tra xem có lỗi nào ở trong tài liệu không, nếu có thì chỉnh sửa luôn.

Ở tầng một, Tần Mạt đang đi cạnh Phó Hành Khanh, trêu chọc: “Phó Hành Khanh, hành động cũng nhanh đấy. Tôi thấy có hy vọng đó nha. Nếu cố gắng thêm một chút, cậu có thể đưa người về nhà luôn."

"Ừ, cậu nói đúng, giờ thì dẫn tôi vào bếp đi." Phó Hành Khanh liếc nhìn anh ta và nói với giọng nghiêm túc.

"Sao cậu lại muốn xuống bếp? Cậu đến đây để ăn cơm mà cũng muốn xuống bếp luôn hả?” Tần Mạt cười đáp.

Sau đó, vài phút sau...

Phó Hành Khanh đã cho anh ta thấy, thật đúng như những gì vừa nói.

Trong bếp, Tần Mạt đang đứng c.h.ế.t lặng nhìn Phó Hành Khanh đang cầm thìa và nồi. Lúc này, não của anh ta không thể nặn ra từ gì để diễn tả được.

Tần Mạt thầm nghĩ: hay thật, đến nhà hàng của người ta ăn cơm rồi còn tự xuống bếp nấu luôn, quá đỉnh!

Phó Hành Khanh còn nhớ Tô Trà đã khen ngợi kỹ năng nấu nướng của đầu bếp, điều này khiến anh cảm thấy hơi ghen tị.

May mà anh cũng chỉ nấu hai món ăn trước khi trở về phòng riêng. Nếu không, Tần Mạt sẽ lại cà khịa anh.

Sau khi rửa tay, Phó Hành Khanh trở lại phòng riêng, nhìn thấy Tô Trà đang cúi đầu xem tài liệu.

Tô Trà cầm bút, nắp bút có ánh vàng lấp lánh. Phó Hành Khanh liếc qua một cái cũng có thể nhận ra đó là chiếc bút anh tặng cô nhân ngày sinh nhật.

Ai cũng nói một người đàn ông nghiêm túc là người quyến rũ nhất, vào thời điểm này, Phó Hành Khanh cảm thấy Tô Trà nghiêm túc mới là quyến rũ nhất.

Cô cúi đầu, từ góc nhìn của anh chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm thanh tú và đôi môi đỏ mọng.

Những sợi tóc mảnh của cô xõa xuống, làm nổi bật làn da trắng nõn tinh tế.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Trà ngừng tay, ngước lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Phó Hành Khanh.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người chạm nhau, cô chớp mắt vài lần khiến cho hàng mi dài và dày hơi run run, đáy mắt ướt át, khiến đôi mắt cô trở nên long lanh.

Lần đầu tiên Phó Hành Khanh cảm nhận được thế nào gọi là sóng nước lóng lánh từ trong ánh mắt của Tô Trà.

Đôi mắt cô như chứa cả một hồ nước mùa thu, trong veo, lắng đọng và có sức hút khó cưỡng.

"Quay trở lại rồi sao, nhìn tôi làm gì? Ngồi đi, đồ ăn sắp dọn lên rồi."

Tô Trà cất lời, sự mập mờ và mùi vị nồng nàn của tình yêu đều biến mất chỉ trong nháy mắt.

Hoặc cũng có thể là do “người tình trong mắt hóa Tây Thi” khiến cho từ góc nhìn của Phó Hành Khanh, sự nghiêm túc của Tô Trà cũng rất đẹp, chỉ cần là cô thì cái gì cũng tốt.

Còn Tô Trà bên này thì chỉ cảm thấy chốc nữa thôi là có thể ăn rồi.

Đối với một người sành ăn, việc ăn uống quan trọng hơn đàn ông nhiều.

Phó Hành Khanh vừa ngồi xuống, người phục vụ đã bưng ra các món ăn, đúng là hai món mà anh vừa làm.

“Ăn thử xem.” Phó Hành Khanh còn không đợi Tô Trà bắt đầu, anh đã cầm một đôi đũa, gắp đồ vào bát của cô.

Mùi thơm của thức ăn tràn ngập không khí, vừa ngửi thôi mà Tô Trà đã không đợi thêm được nữa.

Cô cầm đũa gắp thức ăn trong bát cho vào miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-379.html.]

Hương vị rất ngon.

Tuy nhiên, Tô Trà cảm thấy... hương vị này...

Cô quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh và nghi ngờ hỏi: “Cái này là do anh làm à?”

"Làm sao em biết?" Phó Hành Khanh cười đáp, trong lòng bỗng dưng có một tia vui sướng.

“Lần trước không có mùi vị như vậy.” Tô Trà cười nói, dừng một chút, sau đó tiếp tục khen: “Hơn nữa, anh làm còn ngon hơn đầu bếp làm.”

Đây là lời thật lòng của cô, kỹ năng nấu ăn của Phó Hành Khanh thực sự tốt hơn những đầu bếp tài hoa, giống như Phó Kiều Kiều đã nói, nếu anh không ở quân đội, anh có thể mở nhà hàng của riêng mình, đảm bảo sẽ thành công với lượng khách ra vào liên tục.

"Thích thì ăn nhiều vào.” Sau này tôi sẽ còn nấu cho em ăn nhiều hơn.

Đây là suy nghĩ của Phó Hành Khanh nhưng anh không nói ra được.

Lời nói của đàn ông một khi đã nói ra thì rất khó để rút lại. Nhưng cho dù Phó Hành Khanh có nói hay không thì anh cũng đã hạ quyết tâm sẽ làm như vậy.

Cũng vì lý do nghề nghiệp, có lẽ sẽ không có nhiều cơ hội. Không chỉ có mình anh không có thời gian mà ngay cả Tô Trà cũng rất bận rộn.

Tô Trà tâng bốc vài lần, cô đã ăn rất nhiều mấy món mà Phó Hành Khanh nấu, no căng cả bụng.

Giống như lúc trước, việc dọn sạch luôn là của Phó Hành Khanh, không thể để lãng phí thức ăn.

Phó Hành Khanh cúi đầu ăn từng miếng từng miếng một, Tô Trà lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn anh. Hai người thỉnh thoảng sẽ trao đổi vài câu, bầu không khí tự nhiên khiến cả hai đều cảm thấy thoải mái.

Thật ra, nếu nghĩ lại thì một người đàn ông như Phó Hành Khanh thực sự rất tốt. Anh có ngoại hình ưa nhìn, tính cách tốt và quan trọng nhất, e hèm, anh còn biết nấu ăn!

Đây là điểm cộng lớn nhất và là khía cạnh đáng yêu nhất của Phó Hành Khanh đối với Tô Trà.

Với cô, được làm nghiên cứu khoa học và được ăn những món ăn ngon đều là niềm hạnh phúc.

Nghiên cứu khoa học thì cô có thể tự mình lo liệu, còn đồ ăn ngon, Phó Hành Khanh lại có thể đáp ứng nhu cầu này.

Sau khi ăn xong, hai người đi xuống lầu, Tần Mạt vẫn còn ở đó, thấy Phó Hành Khanh tiễn ai đó ra ngoài mà chưa thanh toán hóa đơn cũng không để ý, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt trêu chọc.

Ngoài cửa, anh đỡ Tô Trà lên xe, họ nói thêm vài câu, rồi chiếc xe từ từ lái đi. Sau đó, Phó Hành Khanh quay trở lại nhà hàng.

"Ồ, cậu về rồi sao. Tôi còn tưởng hai người phải có cuộc hẹn khác. Sao không cùng nhau đi dạo rồi đưa cô ấy về nhà?"

Phó Hành Khanh vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói của Tần Mạt. Anh đi tới, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh anh ta, trả lời: "Cô ấy có việc."

"Ha ha ha, Tô Trà cũng có điểm không tốt, cô ấy luôn bận rộn.” Tần Mạt giả bộ phàn nàn một câu.

"Liên quan gì đến cậu!" Phó Hành Khanh liếc nhìn anh ta, bình tĩnh vặn lại.

Bị bắt bẻ, Tần Mạt vẫn cười hì hì rồi nhìn anh: "Không phải chuyện của tôi, mà là chuyện của cậu, nếu sau này hai người ở cùng nhau, sợ là không có thời gian để sinh con luôn đó."

Tần Mạt nói đúng. Cả Tô Trà lẫn Phó Hành Khanh đều là những người bận rộn.

"Cậu thật sự thích cô ấy hả?" Tần Mạt lại hỏi: "Sẽ không lấy bất kỳ ai ngoại trừ cô ấy?”

"Rất thích." Phó Hành Khanh chỉ trả lời hai từ, rất rõ ràng là giải thích cho câu "Tôi sẽ không kết hôn với bất cứ ai ngoài cô ấy".

Đôi khi, duyên phận đến, thích một ai đó cũng chỉ đơn giản là thích.

Loading...