Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 380

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:19:46
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Như người ta vẫn nói, những điều bất ngờ ngoài dự kiến đều tự tìm đến với chúng ta.

Vì vậy, hãy trân trọng hiện tại.

Phó Hành Khanh thích Tô Trà, cho nên anh sẵn sàng đợi đến ngày cô có thể cho anh câu trả lời rõ ràng.

Viện nghiên cứu, Tô Trà cầm tài liệu đi tìm giáo sư Vương Vinh Bình.

Các tài liệu trong tay Tô Trà đều liên quan đến máy tính điện tử, mà Vương Vinh Bình là một chuyên gia trong lĩnh vực này. Cả cô và giáo sư gần đây đều bận rộn với dự án này.

Trong tương lai, mọi người sẽ dần đơn giản hóa máy tính điện tử, nó cũng sẽ trở nên phổ biến, nhưng với hoàn cảnh hiện tại, Tô Trà và dự án của nhóm đang gặp phải những khó khăn, cần phải vượt qua chúng mới có thể tiếp tục nghiên cứu và phát triển.

Trong phòng thí nghiệm, Vương Vinh Bình nhận tài liệu từ Tô Trà, đọc lướt qua hai trang đầu tiên rồi ngẩng đầu nhìn cô.

Sau đó, ông ấy nói: "Tôi sẽ xem tài liệu sau, em tới rất đúng lúc, đến xem thử xem chúng ta có cần điều chỉnh gì không, bản thiết kế này không thể xử lý thao tác, tôi cảm thấy cần phải điều chỉnh thêm một chút. Em xem qua đi. . . "

"Đúng là có vài vấn đề, chúng ta phải điều chỉnh lại. Hôm nay em cũng không có kế hoạch khác, hiện giờ có thể thử xem."

"Nghe được đấy."

"Vậy bắt đầu đi.”

Vương Vinh Bình và cô vừa thảo luận vừa làm việc cùng nhau, các thành viên trong nhóm dự án nhìn thấy họ như thế thì cũng không dám ngắt lời.

Theo sát giáo sư Vương Vinh Bình, xem nhiều thì sẽ học được nhiều, đây là cách mà Tô Trà đã làm, vậy nên cô mới có thể học nhanh hơn họ.

Ban đêm, ánh sáng từ phòng thí nghiệm lọt ra ngoài qua khe cửa, làm tăng thêm ánh sáng cho hành lang.

Bên trong phòng thí nghiệm còn có thể nghe thấy những những tiếng động nhỏ khiến Cốc Ích phải liếc về phía cửa phòng thí nghiệm, sau đó giơ cổ tay lên kiểm tra đồng hồ.

Mười một giờ kém mười.

"Cốc cốc cốc." Ông ta gõ cửa, người bên trong còn chưa kịp nói gì thì ông ta đã mở miệng: "Tô Trà, thầy Vương và mấy người kia nữa, đã khuya rồi, đừng làm việc quá muộn."

"Tôi biết rồi, vẫn còn sớm." Giọng nói của Vương Vinh Bình vang lên từ phòng thí nghiệm.

Bên cạnh ông ấy, Tô Trà cũng xem thời gian. Mới hơn 10 giờ, đúng là vẫn còn sớm.

Đối với họ, bình thường khi làm nghiên cứu, giờ tan làm không phải là lúc này. Thức khuya dần trở thành thói quen thường ngày, theo giờ làm việc của người bình thường là không thể.

Cốc Ích cũng biết rằng sẽ không có ai trong số họ chịu nghe lời, thế là ông ta lại nói: "Một giờ tôi sẽ quay lại, hy vọng mọi người sẽ về nghỉ ngơi vào giờ đó."

Cốc Ích cũng mệt mỏi, với tư cách là viện trưởng, ngoài công việc hằng ngày thì còn phải chạy vòng vòng, đuổi tất cả những kẻ nghiện công việc này về ký túc xá nghỉ ngơi.

Nói xong, Cốc Ích rời đi.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Trong ký túc xá, trên chiếc giường đơn, chăn nệm đang chất đống.

Tô Trà nằm trong chăn, nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy hơi nóng. Cô nhấc chân đá chăn sang một bên.

Gần đây thời tiết bắt đầu ấm lên, buổi tối cô vẫn đắp chăn kín mít, nhưng khi mặt trời lên lại hơi nóng bức.

Tô Trà chỉ mới ngủ vào khoảng hai giờ sáng đêm qua. Mặc dù Cốc Ích có đến, nhưng không nổi đuổi họ ra khỏi phòng thí nghiệm ngay, đám Tô Trà đều rời khỏi phòng thí nghiệm vào khoảng hai giờ sáng.

Cô trở về ký túc xá của mình sau hai giờ một chút, dành thời gian để tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-380.html.]

Bây giờ là tám giờ ba mươi sáng, tính một chút thì Tô Trà đã ngủ được khoảng năm tiếng.

Nhưng cô vẫn cảm thấy buồn ngủ, đối với các cô gái dù nhiều hay ít thì đều có thói quen xấu là muốn ngủ nướng.

Chỉ khi có việc quan trọng, Tô Trà mới có thể vượt qua được sự lười biếng của mình. Nhưng khi không có việc gì làm, cô cũng chỉ là một cô gái thích nằm ườn trên giường mà thôi.

Trong khi Tô Trà vẫn đang nằm trên giường ngủ ngon lành, thì ở phía bên kia, trong nhà họ Phó.

"Cạch!" một tiếng, cánh cửa mở ra.

Phó Hành Khanh khắp người đầy mồ hôi vừa trở về từ bên ngoài.

Trong phòng khách, bà cụ vừa mới ngủ dậy, còn chưa kịp làm bữa sáng thì đã thấy cháu trai từ bên ngoài đi về, cả người ướt đẫm mồ hôi. Bà đoán có lẽ anh vừa đi tập thể dục buổi sáng.

"Mau đi tắm rửa đi, trên người toàn là mồ hôi thôi." Bà cụ nói một câu ghét bỏ.

Đột nhiên, bà nhớ tới cái gì đó, lại mở miệng nói: "Mà này, tối hôm qua cháu đi ăn tối với ai vậy? Là với cô gái mà cháu thích à? Cháu nhìn xem, cháu chậm chạp như vậy, khi nào thì dẫn cô gái đó về nhà cho bà xem chứ?"

Nghe bà cụ cằn nhằn, Phó Hành Khanh vẫn bình tĩnh trả lời: "Điều này không phụ thuộc vào cháu."

"Cháu nói cái gì mà không phụ thuộc? Ngay cả một cô gái cũng không theo đuổi được. Nói thử bà nghe xem, cháu còn làm được gì nữa?" Bà cụ cáu kỉnh hừ một tiếng: "Thôi bỏ đi, mau đi tắm rửa đi, mồ hôi của cháu khiến cho bà bốc mùi theo rồi đây này."

Thấy bà chê bai, Phó Hành Khanh đáp lời rồi nhanh chóng đi lên lầu.

Bà cụ vào bếp làm bữa sáng, đang nấu ăn thì chợt nhớ ra một chuyện.

Bà cứ mải phàn nàn, quên hỏi Phó Hành Khanh xem anh có ý kiến

gì về Tô Trà không... đại loại như vậy.

Bà cụ làm hai tô mì, vừa nấu xong thì Phó Hành Khanh cũng vào bếp. Không đợi bà kịp phản ứng anh đã hai tay hai bên, bưng hai bát mì ra ngoài.

Anh không sợ bị bỏng. Các ngón tay của Phó Hành Khanh vốn có vết chai, cho dù mì rất nóng nhưng vẫn không cảm thấy gì.

Vài phút sau, cả hai ngồi vào bàn ăn sáng.

Bà cụ vừa ăn vừa nhìn cháu trai của mình ở bên kia bàn rồi nói: "Phó Hành Khanh, cháu và Tô Trà..."

Nghe thấy cái tên "Tô Trà", động tác đang cầm đũa của Phó Hành Khanh khựng lại.

Nhìn thấy phản ứng của anh, trái tim của bà như lỡ nhịp.

Dù sao bà cũng là người đã nuôi lớn anh, nên bà biết rõ tính cách của anh như thế nào.

Với những hành vi của Phó Hành Khanh, nếu anh không có bất kỳ suy nghĩ nào về Tô Trà, bà cụ sẽ viết ngược tên của chính mình!

Ôi trời, rốt cuộc họ đã nuôi dạy nên một Phó Hành Khanh như thế này sao?

Sắc mặt của bà trở nên nghiêm nghị, nghiêm túc nói: "Đã ăn trong bát lại trông trong nồi, Phó Hành Khanh, bà và ông nội của cháu nuôi dạy cháu như vậy sao?"

Phó Hành Khanh có hơi bối rối. Anh không hiểu bà nói cái bát, cái nồi là có ý gì.

Bà nội đột nhiên nổi giận vô cớ, anh lại không hiểu tại sao.

Bà cụ lập tức nhìn xung quanh, suy nghĩ xem có vũ khí nào tiện tay ở gần mình hay không.

Cùng lúc đó, bà cũng định gọi điện cho Tô Trà, nói với cô rằng đừng để ý đến Phó Hành Khanh nữa…

Loading...