Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 383

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:19:52
Lượt xem: 109

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xem đồng hồ trên cổ tay thì thấy rằng bây giờ chỉ mới năm giờ hai mươi phút, Tô Trà vẫn còn vài giờ nữa trước khi bộ phim bắt đầu.

"Được."

Ở đầu bên kia điện thoại, sau khi nghe câu đồng ý của cô, cuối cùng trái tim căng thẳng của Phó Hành Khanh cũng thả lỏng.

"Mấy giờ em đến? Có cần tôi đón không?"

"Không cần, tôi sẽ đến trực tiếp. Chỉ cần cho tôi biết địa chỉ là được."

Đối với Tô Trà, việc đưa đón là không cần thiết. Hẹn hò cũng vậy, chỉ nên làm những việc thuận tiện thôi.

Phó Hành Khanh đưa địa chỉ, sau khi nói thêm vài câu, họ kết thúc cuộc gọi.

Nghĩ rằng mình vẫn còn thời gian, Tô Trà dự định về nhà đi tắm và thay quần áo.

Là một cô gái, cô muốn ăn mặc thật đẹp cho một buổi hẹn.

Nghe được suy nghĩ của Tô Trà, hệ thống trở nên xúc động. Thật cảm động khi cuối cùng kí chủ cũng hành động như một cô gái bình thường.

Trương Huy đưa Tô Trà về nhà, cô vừa mở cửa thì thấy em trai mình - Tô Bảo đang nằm uể oải trên ghế sô pha.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu bé quay đầu lại, thấy Tô Trà đang bước vào.

"Chị, chị về rồi, tối nay ăn gà hầm nhé?" Tô Bảo vừa mở miệng đã nhắc đến ăn.

E là trong đầu của em trai cô chỉ tập trung vào việc ăn uống mà thôi.

Mới hôm qua bọn họ còn cãi vã, hôm nay Tô Bảo đã làm như không có chuyện gì xảy ra.

Cậu bé chắc chắn có khả năng phục hồi tinh thần rất tốt!

"Chút nữa chị sẽ ra ngoài ăn. Mẹ quay lại thì nói với mẹ là chị sẽ không ăn ở nhà." Bảy giờ phim chiếu, xem xong cũng tầm khoảng chín giờ hơn nên Tô Trà định sẽ ăn ngoài, không cần trở về nhà.

Tô Bảo nghe nói chị sắp đi ra ngoài thì ngẩng đầu, tròn mắt, nói: "Chị, em cũng đi với được không?"

"Lần này không tiện dẫn theo em. Để lần sau đi." Tô Trà trả lời.

Cô có thể không nhạy bén, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu gì cả.

Đưa Tô Bảo đi xem phim với Phó Hành Khanh, cậu bé chẳng khác nào một cái bóng đèn sáng rực.

Tô Bảo là bông hoa của đất nước, cậu bé vẫn còn là một đứa trẻ!

Cho nên cô sẽ không mang theo Tô Bảo.

Nghe thấy chị gái không dẫn mình đi theo, cậu bé chán nản nằm lại trên ghế sô pha.

Tô Bảo không hề cố gắng khóc lóc om sòm hay nằng nặc đòi đi. Cậu bé hiểu khi Tô Trà đã quyết định thì ngay cả cha mẹ của hai người cũng không thể thay đổi được.

Trong gia đình này, chị của cậu bé là người nắm giữ quyền lực.

Kể cả mẹ Vương Tú Mi cũng chiều Tô Trà nhất.

"Sao hôm nay không ra ngoài chơi?" Cô tò mò hỏi.

Bình thường Tô Bảo vừa về đến nhà thì sẽ ra ngoài ngay, nhưng hôm nay lại ở nhà, thật kỳ lạ.

"À, chút nữa Giang Huấn sẽ qua đây học bài với em. Bọn em đã giao kèo với nhau, sau kỳ thi lần sau sẽ thi đấu tiếp. Nếu em thắng thì Giang Huấn sẽ phải mặc váy cho em xem!"

Tô Bảo tin thất bại là mẹ của thành công. Cậu bé đã thua một lần nhưng lần sau chắc chắn sẽ lật ngược thế cờ!

Nhìn thấy sự tự tin của Tô bảo, người vô tâm như Tô Trà lại nói một câu sắc bén như lưỡi dao: "Vậy nếu em thua thì sao?"

Tô Bảo ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt hả hê của chị gái mình. Cậu bé mím môi.

Tô Bảo truyền đạt qua ánh mắt của mình: Đừng hỏi, nếu không em sẽ im lặng luôn đấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-383.html.]

Hiểu được cái nhìn của em trai mình, Tô Trà nói: "Được rồi, chị sẽ không hỏi."

Cô đi vài bước về phía phòng của mình rồi lại nói thêm một câu: "Chị khuyên em nên từ bỏ việc đó đi."

Tô Bảo không có cơ hội thắng được Giang Huấn đâu.

Như đã nói ... Cậu bé là một người vừa mê ăn vừa mê chơi.

Tô Bảo đưa ra một số chiêu trò khá là ngang tàng, thậm chí còn nghĩ ra được hình phạt mặc váy. Tô Bảo chắc chắn là một đứa trẻ thông minh.

Nhưng tất cả những âm mưu xảo quyệt của cậu bé đều phản tác dụng.

Đây thực sự là một bi kịch!

Tô Bảo nằm trên sô pha nhìn chị gái mình bước vào phòng. Cậu bé thầm thề lần này sẽ chiến thắng.

Tô Bảo sẽ thắng và Giang Huấn sẽ phải mặc váy!

Cậu bé sẽ không thua... Đơn giản là không được phép thua!

Suy nghĩ về yêu cầu của Giang Huấn, Tô Bảo quyết định nếu mình không thể thành công thì sẽ hy sinh luôn!

Chờ đến khi Tô Trà tắm rửa xong xuôi thì Tô Bảo và Giang Huấn đã ngồi học ở phòng khách.

Cô nhìn vào hai đứa trẻ đang ngồi học chăm chú, nói: “Chị đi ra ngoài đây, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại.”

“Chị cứ đi đi.” Tô Bảo nhanh chóng xua tay, tập trung học đến nỗi không thèm ngẩng đầu lên.

Ngược lại Giang Huấn lại ngẩng đầu nhìn Tô Trà rồi lịch sự vẫy tay.

Nhìn hai đứa trẻ, một đứa thì ngoan ngoãn, một đứa thì vô tâm, cô nhếch môi khẽ cười rồi sải bước đi.

Một giờ sau, Tô Trà đến rạp chiếu phim.

Vừa xuống xe, cô đã thấy Phó Hành Khanh đang đợi ở cửa ra vào. Anh đang cầm đồ ăn nhẹ bọc trong giấy báo và nước ngọt, thế này khiến anh trở nên gần gũi hơn một chút.

Anh vẫn trong bộ quân phục, dáng người cao lớn, ngũ quan đẹp trai, thu hút ánh nhìn của nhiều người.

Hầu hết các cặp đôi ở rạp chiếu phim đều đến đây để hẹn hò, nên đa phần là một nam và một nữ.

Cô vừa bước ra khỏi xe, Phó Hành Khanh đã nhìn thấy ngay. Anh đi về phía Tô Trà, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, nói: "Tôi có mua một ít đồ ăn vặt, không biết em có thích không."

Tô Trà rũ mắt xuống, nhìn lướt qua trong tay đồ ăn trong tay anh, có đậu phộng, hạt dưa, sô đa.

Không sao, chỉ cần là đồ ăn là được, cô không kén ăn.

Tuy nhiên, ngoại trừ uống nước Tô Trà không thực sự thích ăn trong khi xem phim. Dù sao ăn uống gây ồn ào có thể sẽ làm phiền những người xem phim khác.

Nhưng đó không phải là vấn đề lớn, cô có thể ăn sau khi xem phim xong!

Vì anh đã mua chúng rồi nên cô cũng không muốn lãng phí.

Hơn nữa, nếu cô không ăn thì ai biết được liệu Phó Hành Khanh có muốn ăn không?

“Thích, chúng ta đi vào đi." Tô Trà cười nói.

“Ừm, một lát nữa mới chiếu phim, em xem xem còn muốn ăn cái gì không?"

"Không, đủ rồi." Tô Trà trả lời.

Hai người họ bước vào rạp chiếu phim, một người thân hình cao lớn còn người kia mảnh khảnh, tao nhã.

Chưa nói đến cái khái, chỉ riêng chiều cao thôi cũng đã khiến họ trở thành một cặp đôi hoàn hảo, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Đi được vài bước, Tô Trà chủ động bắt chuyện.

"Sao đột nhiên lại mời tôi xem phim?"

Nghe thấy giọng nói mềm mại của cô, Phó Hành Khanh dừng một chút, sau đó mới trả lời: "Vừa mới nghĩ đến, lần này tôi chỉ được nghỉ có mấy ngày, ngày mốt phải trở lại quân doanh, sao thế? Em không thích xem phim à?"

Loading...