Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 384
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:19:54
Lượt xem: 137
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy câu hỏi của Phó Hành Khanh, Tô Trà do dự ba giây rồi mới trả lời: "Không phải.”
Ở kiếp trước Tô Trà đã từng xem phim với bạn bè, nhưng hầu như không ai trong số họ mời cô xem phim cùng lần thứ hai.
Còn về lý do thì...
Phó Hành Khanh nhanh chóng phát hiện ra.
Điều kiện của rạp chiếu phim ở địa phương ngày nay không quá lớn, không có khu VIP hay gì cả, chỉ có một phòng chiếu.
Khi họ bước vào, bộ phim vẫn chưa bắt đầu, chỉ có một ngọn đèn nhỏ lờ mờ ở lối vào, gần như không thể chiếu sáng bất cứ thứ gì.
Tô Trà và Phó Hành Khanh bước vào, tìm chỗ ngồi của mình, trong suốt quá trình anh luôn quan sát cô, sợ cô không nhìn thấy đường, sẽ vấp ngã.
Sau khi tìm được chỗ ngồi, họ ngồi xuống.
Một lúc sau, Phó Hành Khanh đưa đồ ăn nhẹ và soda trong tay cho cô.
Tô Trà thuận tay nhận lấy, nhấp một ngụm soda.
Nó có vị rất ngon, mang theo hương quýt rất thơm.
Nhưng Tô Trà chỉ ăn một ít đậu phộng chứ không ăn hạt dưa, vì bầu không khí xung quanh khá yên tĩnh. Tô Trà cảm thấy nếu đột nhiên cắn hạt dưa có lẽ sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.
Thấy Tô Trà không ăn hạt dưa, Phó Hành Khanh cảm thấy tiếc nuối.
Đây là sai sót của anh. Nếu biết anh đã mua thứ khác để ăn rồi.
Mặc dù phòng chiếu tối mờ, nhưng Tô Trà và Phó Hành Khanh đều rất ưa nhìn nên những người bên cạnh vẫn nhìn lén họ.
Nhận thấy những ánh mắt đó, Tô Trà và Phó Hành Khanh vẫn bình tĩnh.
Vài phút sau, bộ phim bắt đầu chiếu.
Nhạc mở đầu vang lên, cốt truyện bắt đầu.
Trong rạp chiếu phim, những nơi tối tăm và kín đáo như thế này, rất phù hợp để các cặp đôi bí mật nắm tay nhau.
Trước mặt họ, có một cặp đôi đã nắm tay nhau rồi. Thị lực của Phó Hành Khanh trong bóng tối rất tốt nên anh có thể nhìn rõ ràng.
Nam nữ thẹn thùng, cả hai đều đỏ mặt.
Bên trái bọn họ, một nam một nữ đang tựa vào nhau, nhỏ giọng nói chuyện.
Ban đầu, Phó Hành Khanh tự coi mình là người khá đứng đắn, nhưng nhìn thấy những cặp đôi quấn lấy nhau thế này, anh cũng có một số suy nghĩ.
Phó Hành Khanh chọn một bộ phim mà nhiều người chọn xem gần đây, một bộ phim lãng mạn. Anh không chọn bộ phim kinh dị như Tần Mạt đề xuất vì không muốn làm Tô Trà sợ hãi, hơn nữa anh cũng không có động cơ thầm kín nào.
Anh chỉ đơn giản là muốn xem một bộ phim với Tô Trà .
Tuy nhiên, dưới bầu không khí của rạp chiếu phim, ánh mắt của Phó Hành Khanh chuyển từ màn hình lớn phía trước sang chỗ ngồi của Tô Trà bên cạnh.
Sau đó...
Phó Hành Khanh nhìn thấy... Cô không di chuyển!
Sau khi cẩn thận quan sát, ngay cả người thường rất điềm tĩnh như anh cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hệ thống nhìn thấy Phó Hành Khanh ngạc nhiên, không khỏi bật cười trước hành động táo bạo của Tô Trà!
Hệ thống muốn hỏi Phó Hành Khanh...
Ôi chàng trai ~ Ngạc nhiên hay không? Bất ngờ hay không?
Vào khoảnh khắc lãng mạn như vậy, giữa một bầu không khí mờ ảo thế này.
Thế mà Tô Trà... ngủ quên mất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-384.html.]
Đúng thế!
Phim chưa tới mười phút, cô đã ngủ thiếp đi...
Một người đàn ông và một cô gái đi xem phim cùng nhau, thường thì người đàn ông sẽ ngủ thiếp đi.
Đó là lý do tại sao ở các thời đại sau này, các chị em phụ nữ vẫn thường lên mạng phàn nàn về vấn đề này.
"Hôm nay tôi xem phim với bạn trai và anh ta đã ngủ quên mất!"
Hoặc: "Hôm nay tôi đi xem một bộ phim với chồng tôi, tiếng ngáy của anh ta lấp đầy cả rạp."
Những bài đăng như thế này thường nhận được rất nhiều bình luận: "Ha ha ha".
Nhưng vào lúc này dường như Tô Trà và Phó Hành Khanh đã hoàn toàn đổi vai cho nhau.
Tuy nhiên, cô ngủ khá yên, không nói mớ hay ngáy khi ngủ.
Tô Trà lặng lẽ ngoan ngoãn tựa vào ghế, nếu Phó Hành Khanh không chú ý đến đôi mắt cô đang nhắm nghiền, anh cũng không biết cô đã ngủ.
Có thể hiểu được, Tô Trà là một nhà nghiên cứu, thức khuya là một thói quen rất thường xuyên, có khả năng tối hôm qua cô đã thức khuya. Vậy nên bây giờ, ngồi trong rạp chiếu phim, bóng tối là nơi lý tưởng để chìm vào giấc ngủ.
Phó Hành Khanh hơi quay đầu, ánh mắt anh đặt vào Tô Trà đang ngủ ở bên cạnh.
Chỉ có lúc này anh mới dám công khai nhìn chằm chằm vào cô như thế này.
Người con gái ấy đang ngủ ngon lành, mặc dù có vẻ như cô không được thoải mái cho lắm vì đôi lông mày hơi nhíu lại.
Thấy vậy, Phó Hành Khanh mím môi hơi do dự một chút, sau khi suy nghĩ ba giây, anh đưa tay ra, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô.
Những sợi tóc mềm mại chạm vào lòng bàn tay Phó Hành Khanh, gây ra cảm giác ngứa ran kéo dài đến tận sâu trái tim anh.
Khoảng cách giữa hai người họ đang rất gần, Phó Hành Khanh thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên tóc của Tô Trà.
Một tay dùng để đỡ đầu cô rồi từ từ di chuyển về phía mình, đồng thời cẩn thận quan sát nét mặt của cô. Nếu cô hơi nhíu mày, anh sẽ cố tình chạm nhẹ hơn, chờ cho cái nhíu mày của cô giãn bớt thì anh mới tiếp tục.
Cuối cùng, sau khi điều chỉnh lực vai, Phó Hành Khanh từ từ rút tay về.
Lúc này, Tô Trà đang ngoan ngoãn dựa vào vai anh, chỉ cần anh quay đầu lại là có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô, ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ cô.
Trong rạp chiếu phim, một cô gái đang ngủ yên trên vai người đàn ông.
Cử chỉ này của cả hai đã thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.
Những người có vẻ ngoài ưa nhìn luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý. Như tục ngữ đã nói: Thực, sắc, tính dã. Dù ở thời đại nào thì ngoại hình cũng rất quan trọng.
Đặc biệt nếu cả nam lẫn nữ đều ưa nhìn thì càng dễ thu hút sự chú ý.
Nếu không, sẽ không có những câu nói như "dựa vào mặt kiếm cơm" ở các thế hệ sau.
Tô Trà trong lúc ngủ hoàn toàn không hay biết cô đã được chuyển tựa lên vai anh, vẫn ngủ say sưa.
Đúng thế, lý do tại sao bạn bè không bao giờ mời Tô Trà xem phim cùng nhau là bởi vì một khi cô vào rạp chiếu phim thì sẽ luôn ngủ thiếp đi.
Ban đầu, Tô Trà có thể nhịn được một lúc khi xem các bộ phim khác. Thật không may, Phó Hành Khanh lại tình cờ chọn ngay một bộ phim lãng mạn giúp dễ ngủ.
Trong lúc phim còn đang chiếu, Tô Trà đã ngủ hơn một giờ còn Phó Hành Khanh lại hoàn toàn không xem phim. Sự chú ý của anh luôn tập trung vào cô.
Trong bóng tối, chỉ còn hệ thống là tỉnh táo nhất.
Nhìn thấy hai người họ, một người đang ngủ còn người kia đang nhìn chăm chú vào đối phương khiến hệ thống vô cùng kinh ngạc.
Trong một môi trường lãng mạn như vậy, trong một bầu không khí như vậy, họ không thể có dũng khí một tí sao?!
Bất kể hệ thống gào thét như thế nào, hai bên vẫn như cũ, một người đang ngủ và một người đang nhìn.
Cuối cùng bộ phim kết thúc, những người xung quanh họ bắt đầu rời đi.
Tô Trà mơ mơ màng màng tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, bối rối nhìn xung quanh, phải mất một lúc cô mới nhận ra rằng mình đang ở trong rạp chiếu phim.