Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 385

Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:19:56
Lượt xem: 120

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến khi Tô Trà nhận ra rằng mình đang dựa vào vai Phó Hành Khanh, điều đầu tiên cô làm là đưa tay lên chạm vào khóe miệng của mình.

Ơ, cô không chảy nước dãi khi ngủ, phải không?

Nhìn thấy động tác của Tô Trà, hệ thống nhếch miệng. Cuối cùng nó cũng hoàn toàn hiểu được con người thật của cô.

Nếu người ta là một cô gái bình thường, thì khi thức dậy thấy mình đang dựa vào vai đàn ông sẽ có phản ứng ngại ngùng đúng không?

Tại sao Tô Trà cứ luôn đi ngược lại chuẩn mực thế?

Nếu nghe thấy những lời phàn nàn của hệ thống, chắc chắn cô sẽ phản bác lại.

Những gì mà cô đang làm mới là sự thật của xã hội, ngại ngùng so với giữ được hình tượng thì cái nào quan trọng hơn?

Hơn nữa, nếu cô thức dậy mà còn chảy nước dãi thì sao...

Chỉ cần tưởng tượng cảnh đó, vừa tỉnh dậy đã ra vẻ ngại ngùng, trong khi bản thân đang chảy nước dãi… Eo~

Xin lỗi, cảnh đó đẹp quá, nhức mắt quá!

Trở lại hiện thực, Tô Trà sờ lên khuôn mặt khô ráo của mình rồi lấy lại bình tĩnh.

"Tôi xin lỗi, đó chỉ là một thói quen xấu của tôi. Tôi luôn cảm thấy buồn ngủ khi xem phim." Vừa nói với Phó Hành Khanh, cô vừa nhấc chân bước ra ngoài.

Anh đi ở phía sau Tô Trà, trên khuôn miệng hơi gợi lên chút nét cong cong, anh trầm giọng trả lời: “Không sao, mệt mỏi thì nghỉ ngơi cũng tốt, hôm qua em lại thức khuya sao?”

"Ừ, bận rộn quá nên không để ý giờ giấc." Tô Trà mỉm cười tiếp tục nói: "Phim hay chứ?"

Phim có hay không nhỉ?

Trên thực tế, Phó Hành Khanh cũng không biết bộ phim có hay không, nhưng anh biết rằng Tô Trà thực sự rất xinh đẹp.

Nhớ lại khoảng thời gian dài vừa rồi anh nhìn cô khiến hai bên tai của anh dần nóng lên.

"Khá hay đấy. Lần sau chúng ta cùng nhau xem một bộ khác nhé." Phó Hành Khanh trả lời.

Lời anh nói làm cho Tô Trà ngạc nhiên đến mức phải liếc nhìn anh một cái.

Thành thật mà nói, Phó Hành Khanh là người đầu tiên mời cô đi xem thêm một bộ phim khác sau khi vừa đi xem cùng nhau.

Cảm giác này khá mới mẻ.

Vì vậy, Tô Trà mỉm cười trả lời: "Được, lần sau chúng ta cùng đi xem tiếp."

Trong lúc hai người đang mải mê nói chuyện, họ đã rời khỏi rạp chiếu phim.

Hai người đi cạnh nhau, Trương Huy trông thấy họ từ xa.

Tô Trà cũng nhìn thấy Trương Huy, lúc này Phó Hành Khanh lại lên tiếng:

"Vẫn còn sớm, nếu không có việc bận, có muốn cùng nhau ăn cơm không?"

"Được, tôi sẽ đãi anh." Tô Trà đồng ý mà không cần cân nhắc quá lâu.

"Em muốn ăn gì?" Phó Hành Khanh hỏi.

"Cái gì cũng được. Gần đây có một con phố bán nhiều món ăn vặt. Chúng ta đi xem thử nhé?" Tô Trà gợi ý.

Trong tương lai, sau khi quy hoạch các thành phố, đã không còn nhiều hàng quán bán ven đường nữa, nhưng thời này, cũng có khá nhiều, vì việc kinh doanh cá nhân đang được chính quyền khuyến khích. Hương vị cũng rất ngon.

Khi nói đến quầy hàng ven đường, suy nghĩ đầu tiên của Phó Hành Khanh là sự cố mà Tô Trà đã ăn cho đến khi cô phải nhập viện.

Tô Trà không biết rằng ngay cả Phó Hành Khanh cũng biết về vụ việc đó. Cô vẫn tươi cười mời đối phương đi ăn ở quầy hàng ven đường.

Nhìn thấy vẻ mặt háo hức của cô, anh thấy mềm lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-385.html.]

"Được, chúng ta đi ăn một vào món đi, lát nữa tìm nhà hàng ăn một bữa đàng hoàng sau."

"Được, ở đằng kia. Đi bộ là đến thôi." Tô Trà chỉ về một hướng.

Nhìn thấy hành động của Tô Trà , Phó Hành Khanh gật đầu đồng ý.

Hai người họ thông báo cho Trương Huy, vì địa điểm ở gần nên họ chỉ cần để xe ở đó rồi cùng nhau đi bộ, Trương Huy cũng đến để đi cùng hai người.

Trước khi đến nơi, họ đã có thể ngửi thấy mùi thơm của những xiên thịt nướng cách xa vài chục mét.

Thơm béo, được phết một lớp dầu ớt cay rồi thêm một ít hành lá xắt nhỏ.

Hương thơm không thể cưỡng lại. Sức chống cự với thức ăn của Tô Trà tiếp tục giảm dần.

Chẳng bao lâu sau, cô đã cầm rất nhiều đồ ăn trên tay, ngay cả Phó Hành Khanh cùng Trương Huy đang ở bên cạnh cô cũng bị kéo đi ăn. Cả hai người đàn ông cũng đang cầm khá nhiều thức ăn.

Ăn những xiên thịt xiên thịt ngon lành nên trên mặt Tô Trà tràn đầy sự thỏa mãn, đến mức híp cả hai mắt.

Nhìn thấy một mặt trẻ con như vậy của cô, Phó Hành Khanh không giấu nổi vẻ yêu chiều trong đáy mắt.

Thông thường, Tô Trà sẽ mang đến cho mọi người ấn tượng về sự nhẹ nhàng nghiêm túc khi làm việc, nhưng bây giờ cô lại thể hiện một phần tính cách trẻ con hiếm có.

Ba người họ đi dạo một lúc, không cần Phó Hành Khanh nói bất cứ điều gì, Tô Trà cũng biết điểm dừng. Cô không muốn phải đến bệnh viện thêm lần nữa vì ăn quá nhiều trong một lúc.

Ngay khi ba người chuẩn bị rời đi, Tô Trà đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Cô không ngờ lại gặp Lý Bạch Lộ ở đây.

Và cô ta cũng chú ý đến Tô Trà, cũng như nhìn thấy Phó Hành Khanh bên cạnh Tô Trà.

Hôm nay Lý Bạch Lộ đến đây cùng bạn bè, nhưng cô ta thực sự không thích các quán ăn. Cô ta chỉ đến cùng bạn cũng không ăn nhiều, cho rằng quán ăn không hợp vệ sinh.

Gặp Tô Trà và Phó Hành Khanh ở một nơi như vậy khiến Lý Bạch Lộ không ngờ tới.

Cô ta không thể không nhìn vào anh.

Trong ấn tượng của Lý Bạch Lộ, Phó Hành Khanh không phải là kiểu đàn ông sẽ đi cùng một cô gái đến những nơi như thế này.

Chưa kể đến ánh mắt đắm đuối của Phó Hành Khanh nhìn người kia khiến cô ta không thể bỏ qua.

Hóa ra anh có thể thay đổi vì người khác, nhưng người đó là Tô Trà chứ không phải Lý Bạch lộ.

Nhìn thấy ánh mắt của cô ta khi nhìn Phó Hành Khanh, Tô Trà nghiêng đầu lại nhìn anh.

Bất ngờ thay, anh cũng đang nhìn cô khiến ánh mắt hai người chạm nhau.

Ánh mắt của Phó Hành Khanh luôn nhìn chằm chằm vào Tô Trà, bây giờ khi bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn về phía mình, anh lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"

"Hai người quen nhau sao? Không chào hả?" Giọng nói của Tô Trà có hơi trêu chọc.

Tô Trà không có ấn tượng tốt với Lý Bạch Lộ, nhưng chỉ cần cô ta không đụng chạm đến cô thì cô cũng sẽ không để ý đến cô ta.

Tô Trà không phải là kiểu con gái dễ nổi lòng ghen tị, đặc biệt là khi mối quan hệ của cô với Phó Hành Khanh chưa đến mức khiến cô cảm thấy ghen.

Người ta thường nói, ghen một chút thì dễ thương, nhưng ghen nhiều quá thì có hại!

Vì vậy, Tô Trà vẫn giữ bình tĩnh trong tình huống này.

Khi nói đến các mối quan hệ, cô biết cách tự xử lý!

Hơn nữa, Tô Trà không có thời gian để ghen tuông. Kể cả cô đang trong một mối quan hệ, cô sẽ không lãng phí thời gian để ghen tuông.

Quan điểm của Tô Trà là: Chỉ quan tâm cơm nấu có ngon không, nghiên cứu khoa học có đủ thỏa mãn hay không?

Tại sao phải lãng phí thời gian vào sự ghen tuông!

Thấy Tô Trà trêu chọc mình, Phó Hành Khanh chỉ có thể bất lực đáp lại: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Loading...