Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 387
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:20:00
Lượt xem: 137
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tôi đã gặp con bé từ lâu rồi. Con bé từng đến nhà chúng ta hai lần, nhưng cả hai lần ông đều không có ở nhà. Cho nên ông mới chưa gặp cô bé này." Bà cụ cười, nói tiếp: "Cô bé này xinh đẹp vô cùng, còn hoạt bát, thành thục, ăn nói ngọt ngào, rất giỏi làm vui lòng người khác."
"Để tôi nói cho ông biết, Hành Khanh của chúng ta so với cô bé này phải gọi là trèo cao."
"Ồ? Tại sao thế?" Ông cụ cũng trở nên hứng thú, đặc biệt là khi nghe lời khen ngợi từ vợ mình dành cho đối phương.
"Con bé là bạn của Kiều Kiều, một sinh viên đại học năm nay vừa tròn hai mươi tuổi. Con bé hiện đang làm việc tại viện Nghiên cứu, ông nói thử xem không phải cháu mình trèo cao thì là gì?" Bà cụ cười hỏi.
Là lớp người đi trước, cũng đã có tuổi nên bà chỉ cần nói vài câu là đã đủ để truyền đạt toàn bộ ý của mình.
Viện nghiên cứu không phải là nơi sinh viên đại học bình thường có thể vào. Chỉ những người xuất sắc có bản lĩnh khi còn đi học mới có thể vào.
Ông cụ suy nghĩ một lúc rồi nhận ra nếu đúng như vậy thì Phó Hành Khanh thực sự đã để ý đến một người ngoài tầm với của anh.
"Nhưng cháu nó vẫn chưa đưa cô gái về nhà. Nếu hai đứa nó thực sự là một cặp, khá giống câu nói... bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Hành Khanh là bãi phân còn cô gái trẻ kia là bông hoa nhài.” Bà cụ trêu chọc.
Nghe lời của vợ mình khiến ông cụ không khỏi phá lên cười.
Trong bếp, đôi vợ chồng già tận hưởng thời gian bên nhau, tạo ra bầu không khí ấm áp.
Trong phòng khách, Phó Hành Khanh ngồi trên ghế sô pha, mặt không chút biểu cảm.
Anh vừa xuống lầu đã nghe bà nội gọi mình là phân trâu.
Cảm giác này... khá phức tạp.
Bên kia, Tô Trà trở về nhà, Vương Tú Mi đã biết về việc cô và Phó Hành Khanh đi xem phim.
Vương Tú Mi khá hài lòng về Phó Hành Khanh. Trong mắt bà, vẻ ngoài điển trai của anh chắc chắn là một điểm cộng. Bất kể thế nào, chỉ cần Tô Trà thích là được.
Còn Tô Thắng Dân thì cảm thấy đau lòng.
Nhưng ông lại bày ra bộ dạng: cục cưng thấy buồn nhưng cục cưng không nói!
Nhưng nếu Tô Trà đưa ra quyết định của riêng mình, ông sẽ là một người cha sáng suốt.
Tô Bảo là người cảm thấy thích nhất khi cả nhà đang nói đến Phó Hành Khanh .
Cậu bé nghĩ rằng với sức mạnh thể chất của Phó Hành Khanh, bất kỳ nhiệm vụ về thể lực nào trong tương lai đều có thể giao cho anh.
Ha ha ha, cậu bé không còn phải gánh quá nhiều trách nhiệm một mình nữa.
Người thay thế đã đến, Tô Bảo đã bắt đầu tưởng tượng về một tương lai tươi đẹp.
Vừa suy nghĩ lung tung, cậu bé vừa không khỏi cười hì hì hai tiếng.
"Con cười khúc khích cái gì?" Tô Thắng Dân nhìn con trai đang cười ngốc nghếch, trêu chọc cậu.
"Giống anh đấy." Vương Tú Mi ngồi bên cạnh cũng cười, nói vào một câu.
"Có gì mà giống anh thế? Anh không như thế này đâu!" Tô Thắng Dân vặn lại: "Con gái anh mới giống anh."
"Em từng thấy người vô liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như anh. Con gái em làm sao giống anh được? Con gái em giống em, giống anh thì không lấy được chồng. Nhìn con trai anh mà xem, nó giống anh, đen đủi..."
Tô Bảo dần quay trở lại thực tại, nghe thấy mẹ đang chỉ trích mình.
Cuộc sống này thật không thể chịu nổi!
Tô Bảo liếc nhìn chị gái đang im lặng mỉm cười bên cạnh, không nói gì.
Hai vợ chồng còn đang gắt gỏng với nhau thì Tô Bảo đã bị kéo đi.
Một tay ôm con trai, Vương Tú Mi nói: "Nhìn này, nhìn này, giống y đúc anh khi còn bé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-387.html.]
"Em có biết anh như thế nào khi còn trẻ không? Rất bảnh đấy." Tô Thắng Dân trả lời.
"Em không tin, mẹ anh nói khi còn bé anh rất xấu."
"Chắc mẹ nhớ nhầm, nếu anh không đẹp, em có chọn anh không?" Câu hỏi của Tô Thắng Dân đã đánh trúng tâm lý.
Vương Tú Mi cũng không nói gì nữa. Dù sao lúc trước bà cũng đã phải lòng ông ngay từ đầu.
Thừa dịp cặp đôi này không chú ý, Tô Bảo đã nhanh chóng chạy đến bên Tô Trà.
Tránh xa cuộc chiến, trân trọng cuộc sống!
Một lúc sau, hai vợ chồng về phòng, Tô Bảo thở phào nhẹ nhõm quay sang chị gái, mở lời.
"Chị, em là con ruột của họ đúng không?"
“Ừ.” Vẫn phải biết rằng, hai người đó không giống như những người sẽ nuôi dạy con của người khác.
"A, em thật vất vả!" Tô Bảo thở dài trở về phòng.
Trong phòng khách, Tô Trà uống xong nước trong cốc, một lúc sau mới trở về phòng.
Vào đêm đầu hè, tiếng côn trùng dần tràn ngập không gian.
Trên con phố tối, một bóng dáng mảnh mai vội vã lướt qua...
Một lúc sau, ngã tư đường chợt lặng yên không một tiếng động, bóng dáng ấy lại lặng lẽ lướt qua hai người ở trên phố.
Phía sau là hai người đang đi theo bóng dáng ấy.
Họ giữ một khoảng cách nhất định với người đang đi phía trước, không để người phía trước phát hiện, cũng không làm mất dấu…
Dưới bóng đêm tối đen như mực, một bóng người lén la lén lút từ bên ngoài quay lại khu tập thể quân khu.
Bóng người mảnh khảnh kia dừng lại ở trước cửa, một lát sau mới nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Trong không khí chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ “cạch”, đột nhiên cánh cửa bị mở ra, bóng người kia biến mất ở cửa.
Trong phòng ở trên tầng hai, Lý Quốc Lương ngủ không sâu mấy mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng dưới tầng một nên lập tức mở mắt ra.
Ông ta không nói lời nào, đứng dậy rời khỏi giường rồi cầm áo khoác bên cạnh mặc vào.
Lý Quốc Lương đang chuẩn bị đi ra ngoài thì tiếng động của ông ta đã đánh thức người vợ Phương Bình đang ở cùng phòng.
Phương Bình nhìn Lý Quốc Lương trông như chuẩn bị đi ra ngoài, bà ta vội vã nói: “Đã trễ thế này, ông còn đi đâu?”
“Tôi đi xuống xem thử, hình như ở dưới tầng có tiếng động.” Lý Quốc Lương trả lời.
Ông ta đang chuẩn bị ra cửa, Phương Bình lại mở miệng lần nữa gọi ông ta lại.
“Đợi chút, tôi đi với ông.” Vừa nói xong, Phương Bình đã nhanh chóng đứng dậy tiện tay lấy quần áo mặc vào, đi vài bước đến bên cạnh Lý Quốc Lương.
Lúc này hai người mới đi ra ngoài, vừa đi Phương Bình còn nhịn không được nói thầm: “Ông nói cũng thật là, khu tập thể của chúng ta chẳng lẽ còn có trộm à? Có lẽ là Bạch Lộ hoặc Mỹ Mỹ nửa đêm tỉnh giấc xuống dưới tầng uống nước thôi, ông chỉ làm to chuyện lên.”
Nghe giọng nói trầm thấp của Phương Bình, Lý Quốc Lương xụ mặt không hé nửa lời.
Bởi vì Lý Quốc Lương không phải lo lắng là có trộm hay không...
Sau chuyện lần trước, mặc dù Lý Quốc Lương đã quay lại tiếp tục làm việc, nhưng ông ta có thể cảm nhận rõ ràng mình không còn được phép tham gia vào nhiều việc quan trọng nữa.
Điều này có nghĩa là gì, Lý Quốc Lương không phải là kẻ ngốc, sống hơn nửa đời, có một số việc ông ta cũng biết rõ.
Không cho ông ta tiếp cận những tài liệu, nhiệm vụ quan trọng đó, điều đó nói lên rằng cấp trên không hoàn toàn tin tưởng ông ta.
Hơn nữa, vào thời điểm này, con gái Lý Bạch Lộ của ông ta đã trở về.