Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 388
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:20:02
Lượt xem: 128
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện Lý Bạch Lộ trở về, ngay từ đầu Lý Quốc Lương không hề biết là Phương Bình đã bí mật đưa cô ta về, cho đến khi Lý Bạch Lộ về đến nhà Lý Quốc Lương mới biết chuyện này.
Chỉ bởi vì chuyện Lý Bạch Lộ trở về này mà Lý Quốc Lương còn cãi nhau với Phương Bình.
Chẳng qua người cũng đã trở lại, con gái Lý Bạch Lộ cũng thừa nhận sai lầm của mình, tuy sự việc không được giải thích chi tiết nhưng Lý Quốc Lượng vẫn biết rõ đại khái sự việc.
Đúng là lần trước Lý Bạch Lộ đã đắc tội người ta, hơn nữa thân phận của đối phương không hề đơn giản, Lý Bạch Lộ cũng không làm cái gì quá đáng cả. Lý Quốc Lương tạm thời bị cách chức chỉ là một cách cảnh cáo, đối phương cũng không có ý muốn lấy mạng sống của Lý Bạch Lộ.
Hiện giờ người đã trở lại, nhưng Lý Quốc Lương lại càng thêm bất an.
Có một số việc xảy ra lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, Lý Bạch Lộ khiến cho Lý Quốc Lương rất không yên tâm. Cũng may khoảng thời gian gần đây con gái ông ta đã thành thật ngoan ngoãn ở nhà.
Tuy nhiên, mới chiều nay, Lý Quốc Lương đã nghe thấy Phương Bình nói Lý Bạch Lộ ra ngoài với bạn bè.
Sau đó, nửa đêm có động tĩnh ở dưới tầng khiến cho Lý Quốc Lương nảy lên sự nghi ngờ ngay lập tức.
Hai vợ chồng đi xuống tầng một, kiểm tra một lúc cũng không thấy có người khác.
“Ông nói xem ông nghi thần nghi quỷ cho đã rồi cái gì cũng không có, nửa đêm còn hành hạ người ta, giờ chúng ta mau trở về ngủ đi.” Phương Bình ngáp một cái, tiếp tục lải nhải: “Lý Quốc Lương, gần đây ông có chuyện gì, cả ngày cứ đa nghi. Ông có ý kiến gì với con gái phải không, con gái cũng đã biết sai rồi, nó cũng đã giải thích rõ ràng với ông rồi, ông còn không tin con gái của mình à?”
“Bà nói bậy gì đó, mau về phòng ngủ đi.” Lý Quốc Lương nghiêm túc trả lời.
Lúc hai vợ chồng đi lên lầu, Lý Quốc Lương đi ngang qua phòng Lý Bạch Lộ thì chậm lại một chút, dựng lỗ tai lên nghe thấy trong phòng Lý Bạch Lộ không có động tĩnh gì, lúc này mới tiếp tục đi về phòng.
Lý Bạch Lộ trong phòng nghe thấy tiếng bước chân rời đi, sắc mặt cô ta tái nhợt.
Cô ta không ngờ cha vừa nghe thấy một chút động tĩnh sẽ đi xuống tầng kiểm tra, hơn nữa vừa rồi ông ta còn dừng lại ở trước cửa phòng của cô ta, cho thấy rằng ông ta đang nghi ngờ cô ta.
Nghĩ đến chuyện đêm nay, sắc mặt Lý Bạch Lộ càng thêm tái nhợt.
Cô ta cắn môi, trong lòng có hơi rối rắm.
Đầu óc hỗn loạn, suy nghĩ cũng phức tạp.
Nhưng cô ta nghĩ lại, đêm nay nhìn thấy bóng dáng của Tô Trà và Phó Hành Khanh cùng nhau rời đi, trong mắt Lý Bạch Lộ lại hiện lên một tia tàn nhẫn.
Đừng trách cô ta, huống hồ hiện giờ cô ta đã không thể quay đầu lại.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lý Bạch Lộ rời giường từ tầng hai đi xuống, nhìn thấy cha mình Lý Quốc Lượng còn chưa ra khỏi nhà, Lý Bạch Lộ có hơi kinh ngạc.
Dựa theo lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của cha mình, bình thường lúc này ông ta hẳn đã sớm ra ngoài.
Cô ta lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, trái tim Lý Bạch Lộ bắt đầu nhảy lên nhưng trên mặt lại không nhìn ra được gì.
“Tối hôm qua con có xuống lầu không?” Thật ra Lý Quốc Lương muốn hỏi cô ta... Tối hôm qua, cô ta có ra ngoài hay không!
Lý Bạch Lộ nhìn ánh mắt sắc bén của cha mình, trong lòng lặng lẽ hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:” Đúng vậy, tối hôm qua con có xuống lầu uống nước.”
“Con có mở cửa không? Hình như cha nghe thấy tiếng cửa mở.”
“Không có, nửa đêm rồi con còn mở cửa đi đâu?” Lý Bạch Lộ hỏi lại một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-388.html.]
Lý Quốc Lương nhìn chằm chằm Lý Bạch Lộ một hồi lâu, vẻ mặt cô ta vẫn bình tĩnh.
Ngay lúc Lý Bạch Lộ và Lý Quốc Lượng đang nhìn nhau thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc cốc” vẫn tiếp tục.
Ngay lúc Lý Quốc Lượng đang chuẩn bị đứng dậy, Lý Bạch Lộ đã động đậy, cô ta xoay người bước về phía cửa.
Cửa vừa mở ra, Lý Bạch Lộ nhìn rõ người ngoài cửa, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Ngoài cửa có bốn người đàn ông đang đứng, bọn họ khiến cho Lý Bạch Lộ có dự cảm không lành.
Trong khi Lý Bạch Lộ đang đánh giá bọn họ, mấy người đàn ông ngoài cửa cũng đang nhìn cô ta.
“Đồng chí Lý, chào cô, chúng tôi nhận được tin tức, yêu cầu cô hợp tác với chúng tôi, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến.” Một người đàn ông trong đó nói.
Lý Bạch Lộ nghe thấy đối phương nói xong, ánh mắt không che giấu được lộ ra một tia hoảng sợ.
Sao có thể...
Tối hôm qua cô ta mới... sao nhanh như vậy đã có người tới cửa tìm...
Mà Lý Quốc Lương ở trong phòng cũng nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, ông ta cất bước đi tới, nhìn thấy ngoài cửa có vài người, sắc mặt Lý Quốc Lương thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Ánh mắt nhìn người của Lý Quốc Lương không thể sai được, những người ở cửa này nhất định không phải người bình thường.
Tầm mắt sắc bén của Lý Quốc Lương nhìn Lý Bạch Lộ, trong mắt đầy sự tức giận.
Cảm nhận được ánh mắt của cha mình, Lý Bạch Lộ có hơi hoảng sợ, thậm chí cô ta còn không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt của cha mình.
Một nụ cười miễn cưỡng hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta, cô ta buộc mình phải bình tĩnh lại rồi nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi không quen biết các anh.”
“Đồng chí Lý, cô không quen biết chúng tôi, nhưng chúng tôi biết cô, đây là công việc, mời cô hợp tác cho.” Người dẫn đầu ngoài cửa lại lên tiếng, nhìn vẻ mặt nhu nhược của Lý Bạch Lộ.
Anh ta không chút thương hoa tiếc ngọc nào mà cẩn thận nhìn chằm chằm Lý Bạch Lộ một lúc rồi mới nói tiếp: “Hay là, để tôi nhắc cho cô nhớ, tối hôm qua cô đã ở đâu?”
Nghe được từ “tối hôm qua”, Lý Bạch Lộ đã hoàn toàn biết chuyện của mình xong rồi.
Lý Quốc Lương cũng nghe được lời nói của đối phương, trong lòng tức giận đến mức hận không thể đuổi Lý Bạch Lộ ra ngoài cắt đứt quan hệ cha con.
Lúc này, không chỉ có Lý Bạch Lộ xong rồi, sợ là số phận của nhà họ Lý cũng đến ngày tàn.
Tiếp theo không cần nói thêm gì nữa, Lý Bạch Lộ bị bắt đi không hề phản kháng.
Chờ đến khi Phương Bình trở về, trong nhà trống không.
Tới giữa trưa, Lý Quốc Lương trở về, ông ta cái gì cũng không nói, chỉ ném cho Phương Bình một câu: “Thu dọn đồ đạc, chúng ta phải đi.”
Sau đó Phương Bình từ trong miệng Lý Quốc Lượng biết được bọn họ phải chuẩn bị chuyển ra khỏi khu tập thể, bởi vì Lý Bạch Lộ.
Phương Bình khóc lóc nỉ non, sớm biết rằng sẽ ầm ĩ thành chuyện như vậy thì lúc trước cô ta nói cái gì bà ta cũng sẽ không đưa Lý Bạch Lộ trở về.
Chưa đầy một ngày, nhà họ Lý đã rời khỏi, người im lặng nhất khi chuyển nhà đó là Lý Mai Mai.
Lý Mai Mai nhìn dáng vẻ rơi nước mắt nước mũi của Phương Bình, chỉ cảm thấy vừa châm chọc vừa buồn cười.