Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 390
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:21:05
Lượt xem: 126
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Vinh Bình nhắc tới Tô Trà, vẫn là câu nói kia: Đáng tiếc, một hạt giống tốt của khoa Điện tử, ông nghĩ mãi không ra như nào mà cô lại đến công trình học đây?
Thời gian từng ngày qua đi, Phó Hành Khanh cũng trở về quân đội, dự án viện nghiên cứu khoa học của Tô Trà tạm thời dừng lại, khoảng thời gian này Tô Trà cũng không nhàn rỗi, cô vừa phải đi theo La Tân Hoa học tập, lúc ở nhà còn phải tự nghiên cứu tư liệu, chỗ nào không hiểu thì đến tìm Vương Vinh Bình hỏi, lịch trình trong ngày cũng thật sự phong phú.
Ở đây, Tô Trà không xuất hiện trong tầm mắt của các thế lực nhưng các thế lực ở khắp nơi cũng không hề coi thường Tô Trà.
Lần trước có thế lực nào đó tiếp xúc với Lý Bạch Lộ, không nghe được tin tức gì về Tô Trà đã đành lại còn bị thiệt hại mất mấy cái cơ sở ngầm, dùng một câu nói thì là mất cả chì lẫn chài.
Lý Bạch Lộ cũng đã bị bắt, những người móc nối với Lý Bạch Lộ có thể chạy trốn được sao?
Đối với Tô Trà, các thế lực khắp nơi đều vắt hết óc cũng không liên quan đến cô, người ta mềm cứng không ăn, tốt xấu gì cũng không phản ứng.
Vừa đe dọa vừa dụ dỗ đều đã dùng rồi, người ta căn bản không để bản thân bị xoay vòng vòng, bọn họ còn chưa thử qua cưỡng bức, chủ yếu là do người của bọn họ không dễ dàng tiếp xúc được với Tô Trà.
Phần lớn thế lực các bên vẫn muốn kết giao quan hệ tốt với Tô Trà, dù sao tạo quan hệ với Tô Trà thì lợi bất cập hại.
Nhưng luôn có một số người đầu óc không tỉnh táo.
Dụ dỗ không thành thì ra tay mạnh bạo!
Lúc này Tô Trà như gặp phải một con ch.ó điên vậy.
Trên một đoạn đường hẻo lánh có ba chiếc xe đang đua nhau, trong đó có một chiếc xe là xe chở Tô Trà.
Trương Huy ngồi ở ghế trước, vẻ mặt nghiêm túc nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, mắt nhìn chằm chằm vào hai chiếc ô tô bên cạnh.
Lúc này Tô Trà mới từ căn cứ dự án của La Tân Hoa đang trên đường về nhà, không nghĩ tới đi đến đoạn đường này đột nhiên có hai chiếc ô tô lao tới.
Trương Huy gần như đã nhận ra có gì đó không ổn khi hai chiếc xe này vừa xuất hiện, cho dù Trương Huy đã cảnh giác từ trước, đối phương vẫn đuổi theo giống như chó điên.
Bỗng dưng vang lên một tiếng “Phịch”.
Trương Huy lái xe, phân biệt tiếng s.ú.n.g vừa rồi, anh ấy tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Tô Trà nghiêm mặt ngồi vào ghế, vì để tránh bị trở thành mục tiêu, Tô Trà cũng không ngồi thẳng mà ngồi xổm ở ghế sau.
Lúc này trong tay cô đang gắt gao nắm chặt một cái s.ú.n.g gỗ, cô nhìn chằm chằm vào những chiếc xe đang đuổi theo phía sau, ánh mắt sắc bén của Tô Trà nhanh chóng kiểm tra tình hình xung quanh.
Mà đám Vu Kế Vĩ bọn họ nấp trong bóng tối cũng rất căng thẳng, ở ngoài sáng chỉ có Trương Huy, tiếng s.ú.n.g vừa rồi là do bọn họ b.ắ.n ra.
Vu Kế Vĩ ghé vào phía sau công sự che chắn, trên tay anh ấy cầm súng, dùng ống kính ngắm chuẩn vào mục tiêu.
Mở súng, “Bằng” một tiếng, đã b.ắ.n trúng giữa mục tiêu.
Một người trong chiếc xe phía sau gắt gao truy đuổi Trương Huy đã bị đánh trúng.
Đối phương rõ ràng bị chọc giận, những người trong xe bắt đầu nhắm vào Trương Huy và mở súng.
Xe không có chống trộm như các đời sau, chỉ nghe thấy âm thanh của tiếng s.ú.n.g “Bằng bằng bằng”, thân xe bị b.ắ.n trúng vài phát.
“Tô Trà, chúng ta cần phải xuống xe.” Bởi vì ngồi ở trong xe càng nguy hiểm.
Nghe thấy Trương Huy nói, Tô Trà lên tiếng đáp lại.
Sau đó Trương Huy ra ám hiệu với mấy người Vu Kế Vĩ đang nấp trong bóng tối.
Vu Kế Vĩ nhận được tin tức, bọn họ bắt đầu tấn công những chiếc xe phía sau.
Trương Huy có nhóm người Vu Kế Vĩ yểm hộ nhưng anh ấy vẫn thắt chặt thần kinh không dám lơi là.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-390.html.]
Cuối cùng, cơ hội đã đến.
Một tiếng rít phanh xe chói tai vang lên, xe Trương Huy dừng lại khẩn cấp ở ven đường, gần như ngay lập tức, Trương Huy nhanh chóng xuống xe, đồng thời Tô Trà chậm một bước mở cửa sau.
Tô Trà vừa đặt chân xuống đất, Trương Huy đã nắm lấy cổ tay cô, nhanh chóng chạy về phía khu rừng bên đường.
Những người ngồi xe phía sau nhìn thấy mục tiêu đang chạy vào rừng cũng dừng xe lại ngay, mở cửa đuổi theo.
Núi rừng rậm rạp, Trương Huy kéo Tô Trà cùng nhau chạy, cành cây hai bên đường liên tục đ.â.m vào người nhưng họ không dừng lại và càng không có thời gian nghỉ ngơi.
Bọn họ phải chạy nhanh hơn, phải nhanh hơn nữa.
Chỉ cần chậm lại thôi, nếu bị bắt được, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Đối phương có thể dùng thủ đoạn cực đoan như vậy tới bắt Tô Trà, cô mà bị đối phương bắt lấy, tất nhiên sẽ không có kết cục tốt, phương hướng tốt nhất nghĩ ra được bây giờ đó là giữ lại được cái mạng này đã.
Tô Trà chạy vội, cô có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của chính mình, từng ngụm từng ngụm thở dốc khiến lồng n.g.ự.c cô đau nhức.
Những người phía sau đuổi theo cô, may mắn thay nhóm người Vu Kế Vĩ lúc này đã chạy tới đánh lạc hướng đối phương đuổi bắt.
Trương Huy kéo Tô Trà tiếp tục chạy, bọn họ chạy một đoạn dài nữa, anh ấy mới dừng lại.
Sau khi xác định phía sau không có người đuổi theo, lúc này Trương Huy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trải qua chuyện vừa rồi liều mạng để chạy, cổ họng khô khốc như vậy.
Cô bảo đảm, đây chắc chắn là lần chạy nhanh nhất cô từng chạy.
Quả nhiên tiềm lực của con người là vô hạn.
Phía sau người đuổi theo không kịp, Tô Trà và Trương Huy cũng không biết nhóm người Vu Kế Vĩ như thế nào.
Nơi hai người Tô Trà dừng lại rõ ràng là một vùng núi sâu, thực vật xung quanh lớn lên vô cùng rậm rạp.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong không trung gần như bị cành cây dày đặc chặn lại che mất ánh sáng, độ ấm nơi này thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
Cho nên, lúc này dừng lại, Tô Trà mới cảm giác được trên gương mặt mình đau nhức.
Giơ tay sờ một cái, đầu ngón tay xuất hiện một vệt màu đỏ.
Hẳn là vừa rồi cô chạy vội bị cành cây cọ bị xước.
Trương Huy cũng thấy được động tác của Tô Trà, quan tâm nói: “Bị quẹt phải rồi, chờ chúng ta trở về rồi đi bệnh viện khám.”
“Chúng ta còn phải tiếp tục chạy sao?” Tô Trà không để ý miệng vết thương trên mặt, ngẩng đầu hỏi Trương Huy.
Trong lúc nói chuyện, cô vừa hạ tay xuống, thản nhiên lau vết m.á.u ở tay lên trên quần áo.
So với cái mặt mà nói thì hiện tại mạng sống vẫn là quan trọng hơn.
Trương Huy cũng thấy được động tác của Tô Trà, quan tâm nói: “Bị cào qua rồi, chờ chúng ta trở về rồi đi bệnh viện khám.”
“Chúng ta còn phải tiếp tục chạy sao?” Tô Trà không để ý miệng vết thương trên mặt, ngẩng đầu hỏi Trương Huy.
Trong lúc nói chuyện, cô buông tay, đem vết m.á.u dính ở tay tùy ý xoa xoa trên quần áo.
So với khuôn mặt thì hiện tại mạng sống vẫn là quan trọng hơn.
Hơn nữa vết thương trên mặt cô, trong lòng Tô Trà hiểu rõ, hẳn là không quá nghiêm trọng, nếu không cô cũng sẽ không lúc này mới thấy đau.