Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 391
Cập nhật lúc: 2025-04-05 00:21:07
Lượt xem: 117
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đi thôi, chúng ta tìm một nơi an toàn đợi mấy người Vu Kế Vĩ, chúng ta đã phát tin tức đi, không bao lâu nữa sẽ có người tới giúp chúng ta.” Trương Huy nói.
Trước mắt, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn an toàn, không thể ở chỗ này chờ.
Trương Huy bảo vệ Tô Trà đi phía trước, hai người đi vào trong rừng rậm, bóng dáng dần dần lùi xa...
Bên phía Bắc Kinh đã tiếp nhận được tin tức của Tô Trà, lập tức cử người đi qua đó.
Một tiểu đội lập tức xuất phát, tiền về phía khu rừng rậm nơi Tô Trà đang lui ở đó.
Tin tức của Tô Trà bị đè ép xuống, việc này cũng xuất phát từ suy xét nhiều mặt mới đi đến quyết định.
Tình hình hiện tại đã đủ rối loạn.
Theo ý của lãnh đạo, đó chính là: Tô Trà tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!
Nhưng cũng không thể để những thế lực khắp nơi như hổ rình mồi đó đến can thiệp được.
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, vốn dĩ cũng đã đủ nghèo túng rồi, lúc này còn cố tình cho mưa xuống.
Một trận mưa này, nhiệt độ không khí trong rừng rậm bắt đầu giảm nhanh chóng...
Tô Trà xảy ra chuyện, Lý Bạch Lộ đã bị bắt cách đây không lâu lại bị đưa ra thẩm vấn lần nữa.
Đối mặt với cuộc thẩm vấn đột ngột, Lý Bạch Lộ cũng tỏ ra bức bối, từ sau khi bị bắt đến nay cô ta vẫn luôn bị nhốt ở nơi này, không được phép về nhà, không được phép thăm hỏi, mỗi ngày lặp lại giống nhau, đối với Lý Bạch Lộ có hơi chút c.h.ế.t lặng.
Hôm nay cô ta đột nhiên bị đưa lên thẩm vấn, Lý Bạch Lộ cũng không ngu ngốc, thẩm vấn nửa chừng cô ta đã mơ hồ đoán được điều gì đó
Nếu cuộc thẩm vấn lần trước là về những người đã liên hệ với cô ta, vậy lần này thẩm vấn một lần nữa nhất định là đã xảy ra chuyện gì, mà khả năng lớn nhất là Tô Trà đã xảy ra vấn đề.
Tuy rằng Lý Bạch Lộ không biết cụ thể Tô Trà đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không ngăn được việc cô ta hả hê vui sướng khi người gặp họa.
Cho dù cô ta bị nhốt ở đây nhưng chỉ cần biết rằng Tô Trà không ổn, trong lòng cô ta cũng sẽ vui vẻ.
Trước đó cần khai báo gì Lý Bạch Lộ đều đã khai hết, chuyện lần này thật sự không liên quan đến cô ta, Lý Bạch Lộ cũng không ngốc, tội trên người cô ta đã rửa không sạch, nếu còn liên quan thêm chuyện này cô ta còn có thể sống được sao?
Cho nên, thẩm vấn thì cũng đã thẩm vấn rồi, lời khai của Lý Bạch Lộ hoàn toàn giống hệt với những gì mà cô ta đã khai lần trước, bọn họ muốn biết nhiều hơn nhưng cũng không có gì mới.
Thẩm vấn thất bại, bọn họ thật sự không thể hỏi thêm được bất kỳ thông tin hữu ích gì từ chỗ Lý Bạch Lộ.
Mặt khác, Cốc Ích cũng biết được tình hình của Tô Trà, với tư cách là cấp trên của cô, ông ta chắc chắn sẽ nhận được tin tức khi cô có chuyện gì xảy ra.
Cốc Ích nghe thấy Tô Trà xảy ra chuyện thì vô cùng sốt ruột, một người ở văn phòng nôn nóng đến mức xoay mòng mòng, đi tới đi lui, trong lòng sợ Tô Trà xảy ra chuyện không may.
Lúc trước ông ta là người kéo Tô Trà đến viện nghiên cứu khoa học, cô năm nay cũng chỉ mới hai mươi tuổi, cô còn trẻ, lỡ như có chuyện gì, ông ta phải giải thích như thế nào với người nhà cô đây?
Trong lòng sốt ruột không nguôi, Cốc Ích cũng không nghĩ đến việc kể chuyện này cho gia đình Tô Trà biết.
Mọi chuyện trước mắt còn chưa đến nông nỗi, quân đội đã phái người ra ngoài, sự việc vẫn còn đường cứu vãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-391.html.]
Nếu Tô Trà thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó Cốc Ích sẽ đích thân đến nhà họ Tô để giải thích.
Mà nhà họ Tô cũng không biết Tô Trà xảy ra chuyện, ngày thường cũng có lúc cô bận công việc không trở về nhà.
Trong phòng khách, Vương Tú Mi cau mày ngồi trên sô pha trong phòng khách, bà cứ luôn cảm thấy tức n.g.ự.c khó chịu.
Hôm nay Vương Tú Mi cảm thấy lồng n.g.ự.c như nghẹn lại cùng lúc, vô cùng khó chịu, trong lòng không thoải mái.
Bà cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra, chỉ là bà không biết được rốt cuộc đó là chuyện gì.
Khoảng bốn giờ, Tô Thắng Dân về đến nhà, lúc này Vương Tú Mi vẫn còn đang ngồi ở phòng khách, vẻ mặt áp lực.
Tô Thắng Dân nhìn thấy sắc mặt của vợ mình, ông đi qua xem, hỏi thăm: “Sao vậy, sắc mặt của em hình như không tốt lắm. Có phải là không khỏe không, anh đưa em đi bệnh viện khám nhé?”
Vương Tú Mi nghe thấy Tô Thắng Dân hỏi, bà vẫn cau mày như cũ, một lát sau mới mở miệng trả lời: “Thắng Dân, không biết vì sao, hôm nay trong lòng em cứ thấy không thoải mái, bức bối khó chịu mãi.”
“Khó chịu? Nếu không anh đưa em đi bệnh viện nha?” Nghe thấy Vương Tú Mi bảo tức ngực, vẻ mặt Tô Thắng Dân đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Ngực khó chịu cũng không phải là bệnh nhỏ, Tô Thắng Dân nghe người ta nói bệnh tim có biểu hiện như vậy.
“Không cần, không cần.” Vương Tú Mi xua tay tỏ ý từ chối, ngay sau đó tiếp tục nói: “Không phải hôm nay con gái nói sẽ trở về sao, sao lúc này còn chưa về, nhìn cũng đã đến giờ rồi.”
“Con gái bận rộn công việc không để ý thời gian, em cũng đừng lo lắng quá.” Tô Thắng Dân mở miệng an ủi.
“Em chỉ là lo lắng thôi.”
“Đừng lo lắng, không phải con gái đã nói sẽ trở về ăn cơm tối sao, hôm qua con gái không về nhà, chúng ta làm món gì ngon chờ nó về ăn.”
“Làm thịt kho tàu đi, con gái thích món này.”
“Được, lát nữa anh ra ngoài mua giò heo om về để con bé được ăn ngon.” Tô Thắng Dân trả lời.
Phía bên kia, cho dù là thịt kho tàu hay chân giò om Tô Trà cũng không ăn được, giờ khắc này Tô Trà cảm thấy cho cô một cái bánh bao để cắn một miếng thôi cô đã cám ơn trời đất lắm rồi.
Có lẽ ông trời cho rằng cô còn chưa đủ khó khăn, lúc này trời còn mưa.
Vừa rồi Tô Trà đi theo Trương Huy tìm chỗ tránh mưa còn sợ ông trời nhìn cô khó chịu lại đánh sấm chớp xuống.
Không phải ai cũng nói lúc trời mưa tuyệt đối không nên đứng dưới tàng cây vì dễ bị sét đánh à. Nhưng trong rừng rậm thứ có nhiều nhất chính là cây cối, nơi nào cũng là cây, bọn họ hoàn toàn không thể tránh khỏi.
Hai người họ bị nước mưa xối ướt cả người. Lúc này Trương Huy ở đằng trước mới dừng lại, ánh mắt anh ấy dán chặt vào một hang động bị dây leo che khuất phía trước.
“Tô Trà, em đợi bên ngoài một lát, anh vào trong xem trước.” Trương Huy nói một câu, ngay sau đó cẩn thận đến gần hang động kia.
Tô Trà chờ ở bên ngoài, nắm chặt s.ú.n.g gỗ trên tay, khuôn mặt cô đầy vẻ nghiêm túc.
Cả người cô căng chặt, hệt như chỉ cần Trương Huy ở bên trong xảy ra chuyện gì thì cô sẽ lập tức xông vào.
Hang động trong rừng rậm rất nguy hiểm, đây cũng là lẽ thường tình.
Trong rừng rậm, hang động thường có động vật cư trú, thậm chí trong những hang động bị bỏ hoang có thể có một số loài động vật “dễ thương” như con dơi, sâu, xà hoặc là con rết linh tinh.