Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 397
Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:26:45
Lượt xem: 112
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nhìn lén cái gì chứ, tôi là đi tìm người, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, tôi muốn tìm cậu nói chuyện.” Tôn Thục Phân nghiêm túc nói hươu nói vượn.
“Ha ha ha, cậu tới thì cứ tới, sao còn muốn lấy tôi làm bè vậy chứ? Bây giờ người vẫn ở đây, nhưng lúc cậu tới con bé có còn ở đây hay không thì tớ không chắc đâu.” Phạm Ngọc Mai trả lời.
“Yên tâm, bây giờ tôi qua luôn, đúng lúc tôi vừa tan làm, khoảng một tiếng là tới ngay.”
Tôn Thục Phân nói xong, chỉ chốc lát sau liền cúp điện thoại.
Bà thu dọn một chút, cầm chiếc áo khoác bên cạnh mặc vào, cài cúc áo quân trang đến tận cổ, sửa sang lại quần áo, sau đó mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài.
Trên đường đi, Tôn Thục Phân còn mỉm cười chào các đồng nghiệp, thuận tiện nhờ các đồng nghiệp nếu có gặp Phó Hòa Bình tới tìm bà thì nói với Phó Hòa Bình một tiếng là “Tôi có việc phải đi ra ngoài.”.
Nhìn thấy dáng vẻ cực kì vui vẻ của Tôn Thục Phân, đồng nghiệp đều cảm thấy có chút kì lạ.
Rốt cuộc là có chuyện gì mà chị Tôn lại vui như vậy?
Sao lại không vui cho được, Tôn Thục Phân kích động vội vàng đi tới bệnh viện nơi Phạm Ngọc Mai đang làm, chỉ sợ chậm một bước thôi là cô gái được Phó Hành Khanh thích kia sẽ đi mất.
Khi Tôn Thục Phân tới bệnh viện đã không còn sớm nữa, tám giờ tối, bệnh nhân ở bệnh viện cũng không nhiều lắm.
Chỉ một lát sau, Tôn Thục Phân đã xuất hiện trong văn phòng của Phạm Ngọc Mai.
Phạm Ngọc Mai thấy bạn thân của mình tới nhanh như vậy, cũng không nhịn được bật cười một tiếng, mở miệng liền trêu chọc: “Cậu tới cũng nhanh ghê đó? Gấp như vậy sao?”
“Đi đi đi, đừng gây sự, người có còn ở đây không?” Tôn Thục Phân hỏi.
“Còn ở, bây giờ cậu đi hay lát nữa?” Phạm Ngọc Mai nói.
“Không phải bây giờ thì khi nào nữa, người ở đâu vậy?”
“Tầng ba, phòng ngoài cùng bên trái, cậu tới chắc là sẽ thấy được thôi.” Phạm Ngọc Mai đang nhắc đến phòng bệnh của Trương Huy.
Tối nay Tô Trà luôn ở bên kia, có lẽ bây giờ vẫn còn ở đó.
“Có điều, nhắc cậu một câu này, con trai cậu cũng ở đây, nếu cậu đến mà con trai cậu thấy được…”
“Đừng lo, tôi chuẩn bị xong cả rồi.” Vừa nói, Tôn Thục Phân vừa đưa tay lấy ra một chiếc khăn lụa từ trong túi xách.
Trước mặt Phạm Ngọc Mai, Tôn Thục Phân buộc chiếc khăn lụa lên đầu vài vòng, che khuất mặt, chỉ còn lại một đôi mắt to tròn lộ ra bên ngoài.
Nhìn thấy bóng dáng của bạn mình kích động chạy ra ngoài, trên mặt Phạm Ngọc Mai lộ vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Phạm Ngọc Mai: làm như vậy, hình như càng gây sự chú ý của người khác đó!
Một bên khác, Tôn Thục Phân đã đi tới lầu ba.
Phòng bệnh mà Phạm Ngọc Mai nhắc đến tình cờ lại ở ngay cầu thang, lúc này Tôn Thục Phân đang đứng trên cầu thang, nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh.
Nếu vội vàng gõ cửa, nhất định sẽ bị lộ, cho nên Tôn Thục Phân nhất định sẽ dùng chiêu… ôm cây đợi thỏ!
Ai da, bà sẽ ngồi chờ ngay tại đây.
Chỉ có thể nói, công sức không phụ lòng người, bà ngồi chờ khoảng mười phút, cánh cửa mở ra, một bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện trong tầm mắt Tôn Thục Phân.
Tôn Thục Phân giả vờ thản nhiên nhìn sang, thực ra lại đang cẩn thận nhìn cô bé cách đó không xa.
Chậc chậc chậc, xinh thật, trắng trẻo sạch sẽ, mắt to sống mũi cao, môi đỏ răng trắng.
Thoạt nhìn, khí chất cũng tốt.
Phía sau cô gái nhỏ còn có một người đàn ông mặt quân trang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-397.html.]
May mắn là không phải đứa con Phó Hành Khanh của bà.
Tôn Thục Phân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tô Trà đi về phía Tôn Thục Phân để xuống lầu.
Khi cô bé đi ngang qua Tôn Thục Phân, Tôn Thục Phân vô thức tránh mặt đi, đợi đến khi Tô Trà xuống cầu thang, bà mới thở ra một hơi thật mạnh.
Tô Trà phải xuống lầu dưới đi vệ sinh, nhà vệ sinh của bệnh viện này là một tầng nam một tầng nữ, trong phòng bệnh không bố trí phòng vệ sinh, cho nên Tô Trà chỉ có thể xuống lầu.
Chỉ chốc lát sau Tô Trà đã lên lại, bấy giờ Tôn Thục Phân vẫn còn chưa đi, nhìn thấy Tô Trà đi lên, lại im lặng nhìn cô.
Động tác của Tôn Thục Phân rất bí mật, nhưng làm sao Tô Trà và Vu Kế Vĩ có thể không nhận ra được?
Không, bọn họ đã phát hiện.
Hôm nay mới xảy ra chuyện như vậy, lại có người đột nhiên xuất hiện nhìn trộm Tô Trà, Vu Kế Vĩ lập tức chú ý.
Về phần Tô Trà, cô nghĩ: tầm mắt rõ ràng như vậy, làm sao cô có thể không nhận ra?
Vì vậy, sau khi Tô Trà và Vu Kế Vĩ về phòng, Vu Kế Vĩ liền nói ngay chuyện này cho Phó Hành Khanh biết.
Nghe thấy chuyện này, sắc mặt Phó Hành Khanh lập tức trở nên nghiêm túc.
“Có thể nào là đồng bọn của người đó đến thăm dò tình hình?” Vu Kế Vĩ hỏi.
Phó Hành Khanh cũng đang lo lắng như vậy trong lòng, nhưng Phó Hành Khanh còn chưa nói gì, Tô Trà đã tiếp lời.
“Tôi cảm thấy, hẳn là không phải đâu.” Ánh mắt của một người sẽ không thể nói dối, vừa rồi khi người phụ nữ kia tìm cô, trong mắt chứa đầy sự tò mò, nhưng lại không mang lại bất kì cảm giác nguy hiểm nào.
Hơn nữa đây là bệnh viện Quân y đó, làm sao có thể đến đây để thăm dò tình hình được, đầu óc có vấn đề gì chắc!
Nghe thấy phân tích của Tô Trà, Vu Kế Vĩ ngẩng đầu nhìn sang Phó Hành Khanh.
Hiện giờ Trương Huy vẫn còn nằm trên giường bệnh, mấy hôm nay Phó Hành Khanh sẽ tiếp nhận vị trí của Trương Huy.
Phó Hành Khanh cẩn thận suy nghĩ, vẫn cảm thấy tốt nhất là nên cảnh giác, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho nên mặc kệ người bên ngoài tới đây rốt cuộc có phải là từ phía bên kia phái tới không, bắt trước rồi nói sau.
Thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót!
“Tôi ra ngoài nhìn thử xem, Tô Trà, em đợi ở trong này, tạm thời đừng đi ra ngoài…” Phó Hành Khanh dặn dò một câu, sau đó thuận tiện nói với Kế Vĩ: “Chúng ta đi ra ngoài, lát nữa tôi đưa mắt ra hiệu thì chúng ta hành động.”
“Được.” Tô Trà ngoan ngoãn đáp một câu.
Thấy bóng dáng của Phó Hành Khanh và Vu Vĩ Kế đã đi ra ngoài, Tô Trà vẫn cảm thấy chuyện này hẳn là không giống như họ nghĩ.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng bệnh lại mở ra.
Tôn Thục Dân ở dưới cầu thang nghe thấy động tĩnh, theo phản xạ nhìn sang, khi bà nhìn lên thì thấy con trai mình Phó Hành Khanh, Tôn Thục Phân lập tức hoảng sợ.
Tôn Thục Phân còn đang tự hỏi: chạy hay không chạy đây?
Lúc này con trai mình có thể nhận ra mẹ mình hay không?
Không, không thể nào.
Phó Hành Khanh nhận ra đồng chí Tôn Thục Phân ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cũng bởi vì nhận ra cho nên khóe miệng của Phó Hành Khanh không khỏi co giật.
Vu Kế Vĩ bên cạnh vẫn luôn nhìn Phó Hành Khanh, chờ động tác ra hiệu hành động của anh.
Đột nhiên không khí trở nên yên lặng…