Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 400
Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:26:52
Lượt xem: 123
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhắc tới cái này, hệ thống không khỏi cảm thấy có hơi kỳ quái.
Ký chủ là một người có tính tình rất thối nhưng lại yêu thích cái đẹp, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy dường như cũng không ảnh hưởng gì đến cô lắm.
Dù nói thế nào đi nữa, khi một cô gái bị thương ở mặt của mình, trong lòng cô ấy ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, nhưng dường như Tô Trà lại rất coi nhẹ điều đó.
Nhưng hệ thống không biết là, Tô Trà cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, nếu thật sự để lại sẹo cô vẫn sẽ có một chút ý kiến, dù sao cô cũng là một cô gái mà.
Yêu cái đẹp là bản chất của con gái, không có gì sai cả.
“Vậy thì tốt, gần đây em phải thật cẩn thận vào, đừng để lại bị như vậy nữa.” Suýt chút nữa bị bắt cóc, chuyện này những ông lão già đầu như bọn họ còn chưa từng trải qua vậy mà người trẻ tuổi như Tô Trà lại gặp phải.
Phải nói là quả thật xứng đáng tham gia nghiên cứu khoa học, sau một thời gian, chủ đề mà mọi người nói đến đã chuyển sang khía cạnh chuyên môn.
Vu Kế Vĩ im lặng cúi đầu ăn, Vu Kế Vĩ biểu thị anh ta nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Nửa giờ sau, đoàn người rời khỏi nhà ăn, Tô Trà và Vương Vinh Bình lại quay trở về phòng thí nghiệm.
Bên kia, cuối cùng cũng nghe được tin Phó Hành Khanh phải đi họp, Tôn Thục Phân cảm thấy rằng cơ hội của bà ấy đã đến.
Sau đó, Tôn Thục Phân quyết định tìm một người trợ giúp.
Nửa giờ sau, Phó Kiều Kiều gặp đồng chí Tôn Thục Phân ở cổng trường.
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Hôm nay mẹ không bận công việc sao?" Phó Kiều Kiều nghi ngờ nhìn mẹ.
“Hôm nay mẹ không bận, tối nay con có tiết không?” Tôn Thục Phân cười nói.
"Không ạ, hôm nay con học xong rồi, mẹ có việc gì sao?" Phó Kiều Kiều luôn cảm thấy nụ cười này của mẹ cô ấy có hơi không đúng, luôn cảm thấy có mùi "Chồn cấp gà chúc tết".
“Hôm nay mẹ mời con ăn cơm và tắm kỳ* được không?” Tôn Thục Phân vui tươi hớn hở nói tiếp.
*Tắm kỳ: tắm mà có người chà lưng giúp.
Nghe mẹ nói như vậy, Phó Kiều Kiều càng cảm thấy có chỗ không đúng, cô ấy lui về phía sau nửa bước rồi mới nói: "Mẹ, có chuyện gì với mẹ vậy?"
Mẹ đột nhiên hào phóng như vậy, trong lòng Phó Kiều Kiều có hơi sợ hãi.
"Biểu cảm của con là thế nào đấy? Cuối cùng mẹ cũng có thời gian rảnh nên mời con ăn cơm tắm rửa mà con còn có biểu cảm này à?" Nụ cười trên mặt Tôn Thục Phân thu lại vài phần, trừng mắt nhìn cô con gái Phó Kiều Kiều.
"Không ạ, chỉ là có hơi không thể tin được." Đồng chí Tôn Thục Phân thường rất bận rộn, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao?
Là một người phương Bắc chính gốc, chắc chắn nhà tắm là nơi giao lưu hữu nghị, đi vào rồi lúc ra cả người sẽ cảm thấy vô cùng thấy thoải mái.
Trước đây Tôn Thục Phân cũng rủ Phó Kiều Kiều đi tắm chung, mỗi người vài hào.
Nửa giờ sau, Phó Kiều Kiều đã nằm trong nhà tắm, đồng chí Tôn Thục Phân cầm chiếc khăn tắm đang phục vụ Phó Kiều Kiều.
Phó Kiều Kiều đang nằm dài hưởng thụ thở dài một hơi... Thoải mái!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-400.html.]
Thấy bộ dạng không tim không phổi này của Phó Kiều Kiều, Tôn Thục Phân liếc mắt nhìn sang rồi nhanh chóng nói: "Kiều Kiều, mẹ nghe bà của con nói con với Tô Trà là bạn tốt?"
“Vâng, đúng vậy.” Phó Kiều Kiều nhắm mắt lại, thoải mái đáp.
"Anh trai của con thích cô gái nhỏ đó sao?"
"Vâng, mẹ biết rồi sao?"
"Không chỉ biết mà mẹ còn từng nhìn thấy cô ấy rồi, cô ấy rất xinh đẹp, tính tình cô ấy thế nào con nói cho mẹ nghe đi."
Nghe thấy mẹ đã gặp người, Phó Kiều Kiều đương nhiên hiểu lầm, cô ấy cho rằng Tôn Thục Phân thực sự biết rõ những chuyện bên trong, hoàn toàn không biết rằng thật ra Tôn Thục Phân đã lén lút liếc nhìn Tô Trà.
"Tô Trà tính tình tốt, ngoại hình đẹp, học giỏi, lần trước khi con chuyển nhà cũng là Tô Trà đến giúp con. Mẹ, không phải con đã nói rồi sao, việc anh trai con có thể hẹn hò với Tô Trà chắc chắn lời chứ không lỗ."
"Con đứa nhỏ này, con nói giống như anh trai con kém lắm không bằng." Tôn Thục Phân tức giận nói.
"Không phải anh trai con kém mà là Tô Trà rất tốt, Tô Trà có nhà, có xe, có công việc, sao có thể coi trọng anh trai con chứ? Anh trai con có mỗi khuôn mặt đẹp, trước đây còn tốt, bây giờ anh ấy suốt ngày cứ trưng cái mặt lạnh ra, có ai lại sẵn sàng hẹn hò với một người đàn ông giữ bộ mặt lạnh lùng kia cả ngày không?"
"Nói vớ nói vẩn, không chừng anh trai con sẽ đối xử khác với Tô Trà đó."
Không thể không nói, trong lúc vô tình đồng chí Tôn Thục Phân đã phát hiện ra điều này.
Phó Hành Khanh thật sự không đối xử với Tô Trà như vậy, đối mặt với người con gái mình thích thật ra Phó Hành Khanh thông suốt, mỗi lần ra ngoài ăn cơm anh đều giúp cô gắp thức ăn, còn chăm sóc cô một cách vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ.
Nhà tắm nóng hầm hập hơi nước, hai mẹ con mỗi người một câu trò chuyện với nhau.
Đột nhiên, Tôn Thục Phân nói: "Lát nữa ăn cơm con thử gọi điện thoại cho Tô Trà hỏi một chút xem cô ấy có rảnh rỗi không?"
“Dạ?"
Cái quái gì vậy?
Phó Kiều Kiều mở to mắt, theo phản xạ muốn đứng dậy nhưng Tôn Thục Phân đã nhanh tay lẹ mắt đè chặt Phó Kiều Kiều xuống, Phó Kiều Kiều trong thoáng chốc giống như một con rùa không thể lật được, chỉ có thể nằm tê liệt tại chỗ.
Dù sao đi nữa, khi còn trẻ Tôn Thục Phân cũng là một vũ công trong đoàn nghệ thuật, cơ bắp ở tay và chân của bà ấy không ít, ấn xuống một cái Phó Kiều Kiều cũng không tính là gì.
"Mẹ, mẹ để con đứng dậy, chuyện này chúng ta từ từ thảo luận lại được không?"
“Không được, chúng ta cứ thảo luận như vậy đi!” Tôn Thục Phân vừa ấn con gái mình vừa tiếp tục nói: “Kiều Kiều, ngoan ngoãn nghe lời mẹ, con thử gọi điện thoại hỏi thăm một chút, nếu như cô gái nhỏ ấy không tới mẹ sẽ không ép buộc con, con cũng có thể nói thẳng là mẹ mời cô ấy đi ăn tối. Nếu cô ấy không đến thì quên đi, chúng ta coi nhau như bạn bè, không làm chuyện ép buộc."
Sau khi nghe những gì mẹ cô ấy nói, Phó Kiều Kiều chỉ muốn nói "Hay thật"!
Làm bạn với cô gái mà con trai mẹ thích, mẹ, chuyện này mà mẹ cũng dám nghĩ sao.
"Kiều Kiều, mẹ thật sự không có ý xấu, con xem con và Tô Trà có thể làm bạn tốt, tại sao mẹ lại không được. Chúng ta đều có thể làm bạn tốt, con nói đúng không?"
Nằm ở đó, Phó Kiều Kiều khó khăn quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tươi cười tủm tỉm của người mẹ đang ấn cô ấy xuống ở phía sau, trong lòng cảm thấy vô cùng "Chết tiệt"!
Nhưng cuối cùng dưới sự thuyết phục “dùng tình dùng lý đả động người” của đồng chí Tôn Thục Phân (không hề), Phó Kiều Kiều vẫn gọi điện cho Tô Trà.