Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 403

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:26:57
Lượt xem: 140

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng mà, Phó Kiều Kiều làm gì có lá gan để chống lại Phó Hành Khanh?

Không không không, Phó Kiều Kiều từ chối một cách rất dứt khoát.

Tôn Thục Phân nhìn ánh mắt né tránh của con gái thì cho cô ấy một ánh mắt bày tỏ ý “vô dụng”.

Phó Kiều Kiều gặp phải cái nhìn khinh thường của mẹ mình, cô ấy cúi đầu nhìn xuống chân.

“Phó Hành Khanh, con đến rồi đấy à? Con có muốn ăn gì không? Mẹ và Trà Trà với Kiều Kiều vừa mới ăn xong rồi. Nếu con muốn vậy thuận tiện ăn một chút nhé?” Tôn Thục Phân thỏ thẻ nói với con trai.

Ba người tiếp tục đi xuống lầu một, sau đó đứng ở trước mặt của Phó Hành Khanh.

Phó Hành Khanh thấy mẹ mình trẻ con như vậy thì liếc nhìn bà ấy một cái. Mặt anh cực kỳ nghiêm túc, một lúc sau anh mới nói: “Con đã gọi điện thoại cho cha rồi, một lát nữa cha sẽ tới đón mẹ về.”

Có câu tục ngữ nói đóng cửa dạy con, dạy vợ bên gối, cho nên với chuyện của đồng chí Tôn Thục Phân phải để đồng chí Phó Hòa Bình ra tay dạy bảo.

Phó Hành Khanh cảm thấy đây chính là lúc để cha anh giáo dục chính trị cho mẹ anh.

Mẹ của anh đúng là chuyện gì cũng dám làm, không kể đến chuyện lần trước lén đi xem Tô Trà.

Hôm nay anh có một cuộc họp, thoáng cái đồng chí Tô Thục Phân đã bắt cóc người đi mất rồi. Anh không biết về sau bà ấy còn làm được chuyện gì lạ lùng hơn nữa.

Nụ cười trên khuôn mặt của Tôn Thục Phân dần biến mất sau khi nghe Phó Hành Khanh nói xong.

Tô Trà đứng ở bên cạnh bà ấy, thấy một câu của Phó Hành Khanh khiến cho sắc mặt của Tôn Thục Phân thay đổi trong nháy mắt, suýt nữa không kìm nén được mà bật cười.

Phó Hành Khanh làm lơ mẹ mình. Anh giơ tay lên nhìn lại thời gian, nghĩ chắc hẳn cha mình cũng sắp đến nơi rồi.

Anh ngước mắt lên, tầm mắt dừng lại ở chỗ Phó Kiều Kiều sau đó mở miệng nói một câu: “Lát nữa em cũng về cùng cha mẹ đi, để cha đưa em về luôn.”

Phó Kiều Kiều nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh mình nên không dám cãi lại, gật đầu liên tục.

Phó Hành Khanh thấy Phó Kiều Kiều gật đầu thì mới quay lại nhìn về phía Tô Trà, ngữ khí rõ ràng dịu dàng hơn hẳn, anh thấp giọng nói: “Để tôi đưa em đến bệnh viện.”

Mỗi lần Tô Trà rời viện nghiên cứu khoa học đều đến bệnh viện thăm Trương Huy, Phó Hành Khanh biết như thế nên mới nói vậy.

“Vâng.” Tô Trà đồng ý, sau đó nhìn về phía Tôn Thục Phân và Phó Kiều Kiều, cười nhạt nói: "Vậy thì, cháu chào cô, tạm biệt Kiều Kiều, cháu đi trước nhé ạ."

"Trà Trà, vậy chúng ta hẹn dịp khác ăn cơm cùng nhau nhé." Tôn Thục Phân chịu đựng áp lực từ ánh mắt của con trai, nói với Tô Trà.

Trong mắt Tôn Thục Phân, bà ấy không phải vì Phó Hành Khanh nên mới đi chơi cùng Tô Trà.

Tuy lúc đầu đúng là như vậy, nhưng hiện tại không phải, hiện tại bà ấy thật sự thích Tô Trà và muốn làm bạn với cô.

Phó Hành Khanh nhìn tính xấu của mẹ mình vẫn không đổi, sắc mặt đen hơn một chút.

Phó Kiều Kiều ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của anh mình thì cúi đầu nhanh chóng tránh không khí nặng nề này.

Tô Trà đồng ý với Tôn Thục Phân, xoay người đi ra ngoài cùng Phó Hành Khanh và Vu Kế Vĩ.

Mới vừa tới cửa, bọn họ gặp Phó Hòa Bình đang từ phía đối diện đi tới.

Phó Hoà Bình cũng thấy được cô gái ở bên cạnh con trai mình, ông ấy không cần đoán cũng biết thân phận của đối phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-403.html.]

Ông ấy chỉ thản nhiên nhìn một cái rồi thôi.

Phó Hòa Bình nghĩ đến chuyện vợ mình làm, cảm thấy bất đắc dĩ. Ông ấy nhìn khuôn mặt nghiêm túc của đứa con trai có vài phần tương tự mình, sau đó ngừng lại rồi nói vài câu với Phó Hành Khanh.

Cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông rất đơn giản, rất nhanh hai người đã tách ra đi tiếp.

Một người đi theo Tô Trà, người còn lại đi về phía nhà hàng để đón người.

Sau vài bước chân, ông đã đến nơi, vừa vào tới cửa đã thấy Tôn Thục Phân và Phó Kiều Kiều.

Lúc Tôn Thục Phân trông thấy Phó Hòa Bình, tự dưng bà ấy thấy hơi chột dạ, sau đó chỉ trong vài giây ngắn ngủi lại ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng.

Khụ khụ, bà ấy không làm gì sai tại sao phải chột dạ?

Chẳng lẽ bà ấy không có quyền tự do kết bạn à? Không thể vì Tô Trà là người mà con trai mình thích thì không thể kết bạn được, làm gì có lý lẽ ấy?

Phó Hòa Bình tiến lên vài bước, tầm mắt đảo qua hai người, thấy Tôn Thục Phân tỏ vẻ “tôi không sai”, vì đang trước mặt con gái nên ông cũng không nói gì.

“Đi thôi, để anh đưa hai người về.” Phó Hòa Bình mở miệng.

“Đi.” Tôn Thục Phân đáp lại, sau đó đi ra ngoài. Bà ấy vừa đi vừa lén xem vẻ mặt của Phó Hòa Bình, cảm thấy rằng hiện tại Phó Hòa Bình bình tĩnh như vậy là dấu hiệu của sự “bình yên trước cơn bão”.

Phó Hòa Bình nhận ra Tôn Thục Phân đang nhìn mình nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.

Ông ấy định đưa con gái về nhà trước sau đó mới tính sổ sau.

Hôm nay ông ấy vốn tan làm sớm, kết quả lúc về nhà trong nhà lại không có ai, sau đó nhận được điện thoại của Phó Hành Khanh mới biết được vợ mình đã làm cái gì.

Nói một cách công bằng, việc làm của Tôn Thục Phân hôm nay là thiếu suy nghĩ.

Vài phút sau, ở trên xe, Phó Kiều Kiều ngồi im tại chỗ không dám hé răng.

Khó khăn lắm mới yên vị được, Phó Kiều Kiều cho rằng đã tránh được một kiếp. Nhưng chân còn chưa kịp chạm đất, Phó Hòa Bình đang ngồi ở hàng phía trên mở miệng nói.

“Ngày mai cha tìm con nói chuyện hôm nay.” Ánh mắt kia của ông ấy rõ ràng ý bảo “mẹ của con quậy thì thôi đi nhưng sao con cũng quậy theo nữa thế”.

“Vâng.” Vẻ mặt Phó Kiều Kiều hậm hực, trả lời một câu sau đó xuống xe.

Sợ rằng mẹ của cô ấy cũng không trốn được.

Trong xe, hai vợ chồng nhìn Phó Kiều Kiều đi vào nhà, sau đó mới đánh xe rời đi.

Tại nơi khác, Tô Trà và Phó Hành Khanh đã tới bệnh viện.

Bọn họ đi đến phòng bệnh. Sau một thời gian, Trương Huy đã khỏe hơn một chút nhưng có một số việc vẫn không được thuận tiện lắm.

Dù sao cũng là người đã làm phẫu thuật, hơn nữa trong phòng bệnh cũng không có nhà vệ sinh cho nên vấn đề giải quyết sinh lý của Trương Huy phải nhờ y tá.

Đừng hiểu lầm, anh ấy chỉ nhờ y tá những lúc cần dùng bô thôi, tay của Trương Huy vẫn lành lặn nên những việc khác anh ấy có thể tự làm.

Trương Huy nằm ở trên giường bệnh thấy Tô Trà lại tới, anh ấy cũng cảm thấy hơi ngại.

Trong khoảng thời gian anh ấy nằm viện, Tô Trà thường xuyên tới thăm. Hơn nữa Tô Trà còn nhờ người chăm sóc anh ấy. Hiện giờ ở bệnh viện, Trương Huy ăn ngon ngủ ngon, cảm thấy mình cũng béo lên.

Tô Trà ở trong bệnh viện không lâu lắm. Cô nói chuyện với Trương Huy trong chốc lát, sau đó tìm bác sĩ dò hỏi tình trạng khôi phục của Trương Huy. Tầm chín giờ, cô rời bệnh viện.

Loading...