Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 404
Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:26:59
Lượt xem: 116
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ bệnh viện đi ra, Tô Trà lại quay về viện nghiên cứu. Hiện tại vết thương trên mặt Tô Trà còn chưa khỏi nên không thể về nhà. Vì thế cũng ở viện nghiên cứu luôn, vừa lúc cô có thể giải quyết thêm nhiều việc khác.
Từng ngày trôi qua, một tuần sau, vết thương trên mặt Tô Trà đã ổn, vảy cũng đã tróc ra.
Gương mặt của cô vẫn xinh đẹp như cũ, gần như không để lại sẹo.
Còn có một việc khác, tuần này Tôn Thục Phân gọi một cuộc điện thoại cho Tô Trà, mục đích chủ yếu là để tố cáo Phó Hành Khanh.
Sau chuyện lần đó, Tôn Thục Phân bị Phó Hòa Bình giáo dục chính trị hai giờ, hẳn hai giờ liền.
Trong điện thoại, lúc Tôn Thục Phân tố cáo với Tô Trà, giọng nói cũng run rẩy, có thể thấy được lúc đó bà ấy đã đau khổ nhiều như thế nào.
Phó Hành Khanh đã giải thích với Tô Trà chuyện bữa đó, ngay lúc trên đường đi tới bệnh viện, anh đã vội vàng xin lỗi cô.
Phó Hành Khanh chủ động xin lỗi nên Tô Trà tỏ ý không có việc gì. Nhưng hành động chủ động giải thích của anh cũng khiến Tô Trà cho anh thêm vài điểm.
Đối với việc xin lỗi và gánh trách nhiệm, Phó Hành Khanh đã làm rất tốt.
Anh không nói mẹ mình như thế nào trước mặt Tô Trà, nhưng anh gọi điện thoại tìm cha tới, hơn nữa chủ động xin lỗi Tô Trà vì chuyện này.
Anh đã xử lý tốt cả về vị trí cá nhân lẫn vị trí của một người con.
Tô Trà thấy cùng chung sống với một người đàn ông như vậy hẳn là sẽ không quá mệt mỏi.
Chưa đợi Tô Trà suy xét rõ ràng vấn đề cá nhân, Phó Hành Khanh đã trở về quân ngũ. Phó Hành Khanh đi rồi, tất nhiên sẽ có người khác tiếp nhận công việc bảo vệ Tô Trà.
Cấp trên lại phái người đến nên hiện giờ bên cạnh Tô Trà lại có thêm nhiều nhân lực hơn. Sau khi Trương Huy xuất viện cũng sẽ phải về bên Tô Trà để tiếp tục bảo vệ cô.
Không biết Phó Hòa Bình dùng cách gì để dạy vợ mình, ngoài giáo dục chính trị ra còn biện pháp khác hay không nhưng gần đây Tôn Thục Phân đã ngoan ngoãn hơn nhiều, không còn đi tìm Tô Trà nữa.
Mà về phía Tôn Thục Phân, bà ấy nghĩ, không đi tìm Tô Trà là bởi vì cô đang bận chứ không phải do bà ấy sợ.
Hiện giờ mặt của Tô Trà đã khỏi, đã lâu rồi cô không về nhà nên Tô Trà làm xong việc là chạy về nhà thăm cha mẹ và em trai ngay.
Sau gần nửa tháng không gặp, đột nhiên Tô Trà về nhà cũng không báo trước với người nhà một tiếng.
Sau đó, lúc Tô Trà về đến nơi thì không có ai ở nhà!
Tô Bảo đi học, Tô Thắng Dân chắc là đang bận việc bên đội vận chuyển, Vương Tú Mi khả năng cao đang ở trại nuôi heo.
Bốn giờ Tô Trà về đến nhà, vì trong nhà không có người nên cô dứt khoát về phòng ngủ bù.
Năm giờ hơn, Tô Bảo về tới nhà nhưng cũng không biết là chị mình đã về, vì trong phòng khách không có ai.
Sáu giờ, Vương Tú Mi về nhà và bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.
Ở trong phòng, trong lúc Tô Trà đang ngủ, cô nghe thấy tiếng động mơ hồ phía bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-404.html.]
Cô nằm ở trên giường, mở mắt ra, tầm mắt mơ màng nhìn chằm chằm trần nhà, trong chốc lát Tô Trà mới phản ứng lại… cô đang ở nhà.
Sau khi tỉnh táo lại, “bịch” một tiếng, Tô Trà bò từ trên giường dậy, sau đó đi ra ngoài.
“Chị, chị ở nhà à?” Tô Bảo ở trong phòng khách nên là người đầu tiên thấy Tô Trà đi ra.
Trong phòng bếp, Vương Tú Mi nghe thấy tiếng của con trai thì chạy nhanh ra xem, nhìn thấy con gái ở phòng khách, Vương Tú Mi nháy mắt cười.
“Sao đột nhiên trở về thế? Con về lúc mấy giờ vậy? Con mới tỉnh ngủ hả?” Vương Tú Mi vừa thấy vẻ mặt của con gái đã biết là cô mới tỉnh ngủ.
Tô Trà nghe thấy âm thanh của mẹ mình thì mỉm cười, trong lòng thấy ấm áp, trả lời: “Con về từ chiều, mới tỉnh ngủ dậy. Nửa tháng rồi con không về nhà, con nhớ mẹ lắm.”
“Nhớ mẹ mà lâu như vậy cũng không thấy về nhà xem như thế nào à?” Vương Tú Mi oán trách một câu nhưng trong lòng đã được dỗ dành vui vẻ, sau đó thuận tiện nói: “Đúng rồi, trong nhà không có đồ ăn gì. Tô Bảo, con gọi điện cho cha con nói khi nào ông ấy về thì tiện đường mua hai phần chân giò heo kho, chị con thích ăn món đó.”
“Vâng, con đi gọi điện thoại đây.” Sẵn tiện cũng báo với cha mang thêm hai con gà nướng về nữa vì cậu bé thích ăn.
Tô Trà và Vương Tú Mi không hề biết tính toán của Tô Bảo. Lúc này Tô Trà theo sát mẹ mình đi vào phòng bếp.
Nửa tháng không gặp, Vương Tú Mi cũng nhớ con gái. Tô Trà ở trong phòng bếp nhưng Vương Tú Mi không cho cô làm việc, chỉ cần cùng bà nói chuyện là được rồi.
Trong lúc nói chuyện, Tô Trà nhận ra trong nửa tháng mình vắng nhà, trong nhà đã có không ít chuyện.
Chuyện thứ nhất Vương Tú Mi thông báo với cô là gia đình đang tính mua nhà.
Đối với chuyện này, Tô Trà không có ý kiến gì. Nếu cha mẹ của cô đã nghĩ kỹ, có dự định như vậy rồi thì mua cũng được.
Phòng ở là bất động sản, tương lai cũng có thể tiếp tục tăng giá nên mua cũng không lỗ.
Hơn nữa Vương Tú Mi cũng nói, bởi vì tài chính có hạn nên họ không tính sẽ mua nhà ở trung tâm thành phố.
Ban đầu hai vợ chồng dự định mua nhà ở gần chỗ Tô Trà, nhưng vừa mới hỏi giá nhà họ đã từ bỏ kế hoạch này ngay.
Cả năm nay, hai vợ chồng đúng là kiếm được tiền nhưng cũng không giàu đến nỗi có thể mua nhà ở trung tâm Bắc Kinh.
Cho nên bọn họ tính góp từ từ, không biết chừng trong tương lai họ có thể vung tiền không chớp mắt để mua một căn nhà ngay trung tâm thành phố ấy chứ.
Ha ha, dù sao đó cũng chỉ là họ nghĩ vậy thôi.
Suy cho cùng, tưởng tượng luôn đẹp đẽ còn hiện thực thì đau đớn.
Trong khoảng thời gian Tô Trà không ở nhà, còn có một việc nữa, đó là cả nhà Tô Thắng Lợi muốn chuyển đến thành phố Bắc Kinh.
Về vấn đề chú ta tới Bắc Kinh để làm gì, trong điện thoại Tô Thắng Lợi có nhắc đến một câu nhưng không được cụ thể lắm.
Lúc nói tới chuyện này, Vương Tú Mi cau mày, không phải vì Tô Thắng Lợi cũng đến Bắc Kinh mà là bà ấy nhận được điện thoại của Tô Thắng Dân nói có thể do đứa bé không được khỏe cho nên mới đến bệnh viện lớn ở Bắc Kinh để kiểm tra.
Bệnh mà phải tới bệnh viện lớn ở Bắc Kinh để kiểm tra chắc hẳn không phải là đau ốm vặt. Vương Tú Mi không phải người xấu, nghĩ đến Tô Bối tuổi còn nhỏ như thế nên hơi lo lắng.
Nghĩ đến chuyện đó nên Vương Tú Mi lại lải nhải vài câu.