Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 407
Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:27:05
Lượt xem: 96
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy cái tên “Lục Thanh Viễn”, Tô Trà hơi sửng sốt, qua một lúc mới nhớ ra ai là Lục Thanh Viễn.
Lục Thanh Viễn là cái tên đàn ông béo “Tuy bình thường nhưng lại rất tự tin”.
Tô Trà cũng không quá để ý chuyện Lục Thanh Viễn bị đuổi học, đối với cô mà nói anh ta chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Nhưng có người thảo luận vấn đề này trong trường học, có ý kiến là Lục Thanh Viễn trốn học quá nhiều bởi vì anh ta suốt ngày bị người yêu nhà giàu hành hạ, lại còn gây chuyện nữa.
Về chuyện anh ta bị tố cáo, có người báo với trường rằng tác phong của anh ta có vấn đề. Sau khi trường học kiểm tra, kết hợp thêm việc Lục Thanh Viễn trốn học nên hình thức xử phạt cuối cùng là bị đuổi khỏi trường.
Còn về phía Lục Thanh Viễn, anh ta im lặng.
Mười hai giờ Tô Trà đã học xong, nhân lúc đang ở giữa thời gian đổi tiết học, trong đầu Tô Trà hiện lên một ý tưởng. Ý tưởng này được lấy linh cảm từ câu chuyện cướp bóc sáng nay.
Vậy nên sau khi tan học, Tô Trà đi thẳng đến viện nghiên cứu khoa học.
Sau đó, Tô Trà xuất hiện trong văn phòng của Cốc Ích.
Tô Trà ngồi đối mặt với Cốc Ích. Ông ta mở to hai mắt nhìn Tô Trà ở đối diện.
Sau một hồi lâu, Cốc Ích mới nói: “Em vừa nói gì cơ? Em nói muốn nghiên cứu chuyên môn về khóa điện tử ấy hả? Sao tự dưng em lại nghĩ đến chuyện này thế?”
Thật ra khóa điện tử thông minh đã có người nghiên cứu rồi. Ngược dòng lịch sử thì khóa bằng mật mã xuất hiện sớm nhất là năm 1206, xuất phát từ một kẻ thông minh có tiền.
Sau đó, khóa bằng mật mã dần phát triển, đến hiện tại đã có thẻ khóa thông minh.
Cốc Ích không biết Tô Trà nhắc đến khóa điện tử thông minh này để làm gì, nhưng ông ta vẫn muốn có lòng tốt nhắc nhở Tô Trà một câu, trong ngành khóa thông minh, ở nước ngoài phát triển hơn so với trong nước rất nhiều.
Hơn nữa, theo như tin tức mà Cốc Ích có, bên nước ngoài đang nghiên cứu vân tay trí tuệ. Mặc dù chưa công bố thành quả nghiên cứu nhưng đã có được một số thành quả trong ngành.
Cốc Ích cố gắng nói đến đề tài này một cách uyển chuyển, ông ta không muốn đả kích sự tự tin của Tô Trà. Người trẻ tuổi có ý tưởng là chuyện tốt.
Sau khi cô nghe Cốc Ích nói xong cũng nắm được tình huống trước mắt nhưng vẫn không định bỏ cuộc. Nếu họ không so sánh được với nước ngoài, vậy bây giờ bọn họ có thể nghiên cứu những loại khóa điện tử đơn giản trước.
Nhưng mà về vấn đề vân tay trí tuệ, Tô Trà lại không chắc chắn lắm. Cô thấy nếu nước ngoài đã tiến đến cột mốc này, không thể không thừa nhận rằng giới nghiên cứu khoa học rất nhiều vị lão làng.
“Viện trưởng Cốc, để em nghĩ lại ạ.” Nếu nước ngoài đã phát triển rồi, như vậy Tô Trà sẽ suy xét đến các vấn đề khác.
Huống chi, về phương diện khóa điện tử này, Tô Trà còn cần phải hỏi vài người có chuyên môn, ví dụ như giáo sư Vương Vinh Bình.
Nhưng mà, suy nghĩ của giáo sư Vương Vinh Bình và suy nghĩ của Cốc Ích khác nhau. Việc nghiên cứu ai cũng đều có thể làm nhưng phải xem ai nhanh tay hơn nữa. Vương Vinh Bình cảm thấy ý tưởng của Tô Trà rất sáng tạo, hiện tại có không ít quốc gia ở nước ngoài đều đã có thành tựu ở ngành khóa thông minh. Tại sao bọn họ lại không thể chứ?
Hơn nữa, điều cốt lõi của nghiên cứu khoa học chính là kết quả, không chỉ có người nước ngoài mới thể nghiên cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-407.html.]
Tất cả đều xem thành quả nghiên cứu khoa học để nói chuyện, ai thành công sớm sẽ là người thắng, thắng làm vua thua làm giặc thôi.
“Giáo sư Vương, nếu giáo sư nghĩ như vậy, vậy giáo sư đi xin dự án này nhé? Đến lúc đó em có thể thành trợ lý hỗ trợ theo giáo sư để học tập.” Tô Trà mỉm cười nói.
“Tôi xin à? Đây là do em nghĩ ra, vậy em phải là người đi xin chứ?” Vương Vinh Bình thắc mắc.
“Giáo sư Vương, giáo sư đang là chuyên gia ngành điện tử, còn em bây giờ nào có tên tuổi gì đâu? Giáo sư đi xin đi, em làm trợ lý cho giáo sư là được rồi.” Tô Trà cười ha hả rồi trả lời.
Ý tưởng là ý tưởng, về ngành điện tử, Tô Trà không chuyên nghiệp bằng giáo sư Vương. Cô vẫn tự biết mình biết ta.
Huống chi hiện tại cô còn một dự án về máy vi tính, đàn anh La Tân Hoa còn phải đi học tập, nếu lại thêm một dự án nữa, Tô Trà cảm thấy có khả năng mình sẽ c.h.ế.t lúc nào không hay mất.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất vẫn là chuyên môn của Tô Trà không bằng giáo sư Vương Vinh Bình.
Ông ta thấy Tô Trà ngu ngơ, cảm thấy buồn cười. Có nhiều người muốn giấu đi, còn đứa nhỏ này lại thẳng thừng nhường dự án cho người khác.
“Em thật sự muốn nhường cho tôi hả?”
“Đúng vậy, em nói rồi mà. Chuyên môn của em không bằng giáo sư, xin làm dự án nhưng cũng chưa chắc đã làm ra kết quả.” Tô Trà giải thích.
“Vậy được rồi, lát tôi sẽ xin.” Ông ấy cũng không khách sáo với Tô Trà nữa.
Nói xong chuyện này, đến hôm sau Vương Vinh Bình mới có thời gian đi đến văn phòng của Cốc Ích.
Hôm qua Cốc Ích nghe Tô Trà nhắc tới chuyện khóa thông minh, hôm nay lại nghe Vương Vinh Bình nói đến nó. Cốc Ích nghiêm túc nhìn sắc mặt Vương Vinh Bình, hỏi: “Ông muốn xin dự án thật đấy à?”
Chưa chờ ông ta trả lời, Cốc Ích không nhịn được lại nói thêm: “Không phải chứ? Tô Trà nhường dự án cho ông thật hả?”
“Chứ còn gì nữa. Đứa bé đó hơi ngốc tý nhưng trong lúc xin dự án này, tôi muốn dùng tên tôi và Tô Trà để xin. Tô Trà tin tưởng tôi thì tôi cũng không nên chiếm lợi một mình được.” Hôm qua ông ấy đã nghĩ kĩ rồi.
Ở tuổi của Vương Vinh Bình cũng không coi trọng những vật ngoài thân lắm, dù là danh dự hay bất kì điều gì khác. Dù sao dự án đó ai làm cũng được, ông ấy làm cùng Tô Trà cũng không sao cả.
Cốc Ích thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vương Vinh Bình, ông ta cũng hết cách, nói: “Vậy ông viết xong đơn xin đi đã, còn bên trên có đồng ý hay không tôi cũng không biết đâu đấy.”
Thời gian này ngành khóa điện tử thông minh ở nước ngoài đang dẫn đầu, vượt xa bọn họ. Hơn nữa, người ta đã có thành tựu nhất định rồi mới xin làm dự án, cấp trên chắc chắn sẽ suy xét đến nhiều khía cạnh hơn.
Một dự án nghiên cứu phát minh không phải chỉ là chuyện đơn giản như nói suông, há mồm cái là được.
Làm nghiên cứu khoa học rất tốn tiền, làm một dự án ít nhiều gì cũng là một con số lớn.
Dĩ nhiên Vương Vinh Bình cũng rất chú trọng đến việc viết đơn xin mà Cốc Ích nói đến.
Thời buổi này, xin một cái dự án cũng không đơn giản, không phải ai xin dự án cũng đơn giản như Tô Trà.
Đầu tiên, nếu muốn xin dự án người chịu trách nhiệm phải nghĩ đến ý nghĩa thực tiễn của nó, lý do cần nghiên cứu là gì. Hơn nữa, nhà nghiên cứu còn cần suy xét đến hiệu quả cho xã hội, dự án này sẽ đem đến lợi ích gì, cho ngành nào, có thể sinh ra ích lợi gì khác không…