Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 408

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:27:07
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tất cả đều phải được xét đến, các mặt đều phải viết rõ ràng.

Vương Vinh Bình viết xong đơn xin rồi đi tìm Tô Trà ký tên, đến lúc này Tô Trà mới biết ông ấy thêm tên của cô vào dự án.

Mặc kệ Tô Trà nói gì, Vương Vinh Bình cũng không đồng ý xóa tên Tô Trà. Ông ấy chỉ nói đến lúc nghiên cứu, cô làm việc nghiêm túc là được.

Nếu giáo sư Vương đã nói đến nước này, Tô Trà cũng không từ chối được, sảng khoái ký tên mình lên.

Sau khi Tô Trà ký xong, Vương Vinh Bình đưa đơn cho Cốc Ích để gửi cho cấp trên.

Sau khi Cốc Ích nhận được đơn của ông ấy, ông ta nhìn nó một lúc rất lâu, muốn nói nhưng lại thôi.

Vương Vinh Bình viết đơn rất ổn, có thể thấy được ông ấy đã cố gắng liệt kê rất nhiều ưu điểm, nhưng Cốc Ích vẫn cảm thấy chuyện này khả năng cao sẽ không được đồng ý.

Cốc Ích nộp đơn xin lên cấp trên xong, thấy chuyện này phải chờ vào sự may mắn, có được duyệt hay không chỉ chờ mong vào số phận.

Giống như suy nghĩ của Cốc Ích, đơn đã nộp vài ngày rồi nhưng vẫn không có phản hồi gì.

Nhưng mà không có tin tức cũng có thể là tín hiệu tốt, đến cuối cùng chưa bị đánh giá rớt nên cũng có nghĩa là vẫn còn cơ hội.

Bên kia, cấp trên cũng vì cái đơn xin này làm cho đau đầu.

Vốn dĩ bình thường là dự án này sẽ bị trả lại, bởi vì chuyên ngành này đã phát triển ở nước ngoài rồi.

Nếu cấp trên duyệt dự án này, giả như tiến độ thành công của nước ngoài còn nhanh hơn một bước so với bọn họ thì có nghĩa là tất cả tiền đầu tư, công sức đều uổng phí.

Nhưng lãnh đạo nhìn tên người viết đơn là “Tô Trà và Vương Vinh Bình” lại không thể xem nhẹ dự án này.

Giáo sư Vương Vinh Bình là nhân tài đứng đầu ngành điện tử trong nước, còn Tô Trà… Gần đây cái tên “Tô Trà” này khiến cho bọn họ như nghe sấm bên tai.

Nếu hai người họ hợp tác, dự án này không thể cứ thế mà trả về được.

Cho nên, lãnh đạo phải mở cuộc họp để thương lượng thêm về chuyện này.

Mọi người sẽ cùng nhau quyết định xem xử lý cụ thể như thế nào, duyệt hay không duyệt.

Nhưng các lãnh đạo mở họp cũng mất một thời gian, vì thế nên phía Cốc Ích mới chưa nhận được tin tức gì.

Gần đây Cốc Ích cũng vì chuyện này mà nôn nóng. Nhưng lúc ông ta nhìn lại hai người liên quan trực tiếp đến dự án đó thì người ta nhìn như chẳng có chuyện gì, cả ngày vẫn chạy qua chạy lại giữa phòng thí nghiệm và nhà ăn.

Vậy đấy, Cốc Ích lại trông thấy Tô Trà và Vương Vinh Bình cùng nhau đi từ phòng thí nghiệm ra, nhìn dáng vẻ chắc là lại sắp đi sang nhà ăn, ông ta không nhịn được chạy vài bước đến trước mặt hai người.

“Tôi nói này, hai người có thể để ý chút được không? Dự án còn chưa được duyệt, tôi nhìn còn sốt ruột thay hai người. Còn hai người thì hay rồi, không lo lắng tí nào cả. Có câu nói đúng lắm, hoàng đế còn chưa vội, thái giám đã gấp.”

Nghe được cách hình dung này của Cốc Ích, Tô Trà không nhịn được cười khúc khích.

Cốc Ích nghe thấy tiếng cười của Tô Trà lại càng cảm thấy cô gái này vô lo vô nghĩ quá, liếc mắt nhìn cô một cái.

Đối diện với ánh mắt của Cốc Ích, chỉ trong nháy mắt nụ cười trên mặt Tô Trà héo ngay, cô nói: “Viện trưởng, không phải bọn em không nóng vội.”

“Chúng tôi chỉ không biểu hiện ra ngoài thôi.” Vương Vinh Bình ở bên cạnh cũng phối hợp chêm thêm một câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-408.html.]

Nhìn một già một trẻ phối hợp ăn ý như vậy, Cốc Ích tức đến nỗi phải phì cười.

Xin lỗi, là do mắt của ông ta không tốt, không thấy được sự “nôn nóng” mà mấy người đang che giấu.

Cốc Ích có thể làm sao bây giờ? Ông ta cũng không thể làm gì hai người này được. Cốc Ích nhìn qua nhìn lại hai người, đột nhiên phát hiện quầng thâm mắt của hai người y xì nhau.

“Tôi bảo này, mấy hôm nay hai người lại thức đêm đấy à? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, thức đêm ảnh hưởng đến giọng nói, muốn thức đêm cũng vừa vừa phải phải thôi, hai người đúng là không làm tôi bớt lo xíu nào!” Cốc “lải nhải” bắt đầu hiện thân.

“Đặc biệt là ông đấy, ông Vương ơi. Ông đã có tuổi rồi, có thể sống điều độ hơn được không vậy hả? Ông vẫn còn cảm thấy mình mới ba mươi tuổi đấy à? Mấy bữa trước ông đi khám, bác sĩ còn bảo ông phải nghỉ ngơi, xong giờ ông lại thức đêm là sao?”

Giáo sư Vương nghe viện trưởng Cốc càu nhàu còn Tô Trà thì nhìn chằm chằm xuống đất, không rên một tiếng. Cô sợ “chiến hỏa” lan sang đến mình.

Nhưng dù Tô Trà không hé răng, Cốc Ích nói Vương Vinh Bình xong vẫn quay sang cằn nhằn với cô tiếp.

“Còn em nữa, Tô Trà, đúng là em còn trẻ đấy, nhưng mà em xem quầng thâm mắt của em kìa. Người ta nói con gái trang điểm vì người mình thích, em không nỡ để ý đến hình tượng của mình thêm một chút sao? Một cô gái đang đáng yêu mà mang cái quầng thâm mắt đó đi ra ngoài có còn đẹp nữa hay không?”

“Không được! Có phải em đang có người yêu không? Vậy phải càng chú ý vẻ bề ngoài, con gái phải chăm chút cho bản thân nhiều vào, em nhìn cái quầng thâm mắt của em này…”

“Viện trưởng, em còn chưa có người yêu mà.” Tô Trà nói líu ríu. Cô thấy viện trưởng nhìn mình lại giải thích thêm một câu: “Em còn đang độc thân đấy thầy!”

A a a, trong nháy mắt huyết áp của Cốc Ích tăng cao.

Điểm quan trọng ông ta muốn nói là độc thân sao? Quan trọng là thức đêm! Là thức đêm có biết không?

“Độc thân là lý do để em thức đêm à?” Cốc Ích hỏi.

Vẻ mặt Tô Trà vô tội nhìn viện trưởng, ánh mắt như đang nói một câu: “Đúng vậy mà thầy?”

Độc thân không phải là một lý do để thức đêm tăng ca sao?

Nếu cô không có người yêu thì sẽ nhàn rỗi, nhàm chán nên sẵn tiện tăng ca thôi.

Đúng, là như vậy đấy. Không sai!

Cho nên, có người yêu sẽ ảnh hưởng tới việc tăng ca.

Tô Trà suy nghĩ, hay là lùi lại việc có người yêu thêm một thời gian nữa? Đàn ông sao quan trọng bằng việc tăng ca được…

Từng ngày trôi qua, rất nhanh đã đến ngày gia đình chú ba Tô Thắng Lợi đến Bắc Kinh.

Mới sáng sớm hôm nay, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đã đặc biệt dành thời gian ra đến nhà ga đón người.

Dù sao gia đình Tô Thắng Lợi cũng là lần đầu tiên đến đây, xét về tình về lý hai vợ chồng đều nên đi đón họ.

Còn về đội vận chuyển và trại nuôi heo, hai vợ chồng đã sắp xếp ổn thỏa từ hôm qua.

Tô Trà thấy dáng vẻ lo lắng của cha mẹ mình thì quan tâm, nói: “Cha, mẹ, hai người đừng nóng vội quá. Sáng nay con không đi ra ngoài, lát nữa con bảo anh Vu lái xe đưa cha mẹ đi, nhất định sẽ đến kịp thôi mà.”

Đúng là hôm nay Tô Trà không có việc gì. Buổi sáng ở trường không có tiết học.

Còn bên viện nghiên cứu khoa học Tô Trà và Vương Vinh Bình đã bị Cốc Ích xếp vào đối tượng cần chăm sóc đặc biệt, luôn kiểm tra xem bọn họ có tăng ca hay không.

Hôm qua cô lại thức đêm, bị Cốc Ích bắt được nên bị ra lệnh đặc biệt cưỡng chế về nhà nghỉ ngơi.

Loading...