Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 409

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:27:09
Lượt xem: 123

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai vợ chồng đang chuẩn bị ra cửa, nghe Tô Trà nói vậy nên dừng động tác lại nhưng vẫn cứ vội vàng như thế.

Cả nhà Tô Thắng Lợi đi xe lửa cũng phải mười giờ rưỡi mới đến nơi, hiện tại còn chưa đến tám giờ.

Hai vợ chồng vội vàng như vậy vì lát nữa đến ga tàu hỏa rất bất tiện, phải đổi xe rất nhiều lần.

Bây giờ Tô Trà nói thế, nếu họ tự lái xe đến cũng chỉ ngồi mất nửa giờ.

“Trà Trà, Kế Vĩ không cần đi đâu, để cha lái xe đi. Kế Vĩ ở lại với con là được rồi.” Ông biết Vu Kế Vĩ đến để bảo vệ Tô Trà, anh ta không phải tài xế nhà bọn họ.

Hơn nữa, Tô Thắng Dân cũng biết lái xe, vậy thì cần gì phải làm phiền Vu Kế Vĩ nữa.

“Đúng đúng đúng, không cần Kế Vĩ đi đâu. Để cha con lái xe là được, lỡ như con muốn đi ra ngoài, có Kế Vĩ đi theo cha mẹ cũng yên tâm.” Vương Tú Mi nhanh chóng hùa theo một câu.

Tô Trà nghe cha mẹ mình nói xong cũng đành đồng ý.

Lại nhắc đến Vu Kế Vĩ, anh ta đang làm rất tốt phần việc của Trương Huy.

Vốn dĩ Trương Huy còn chưa xuất viện nên việc ở cạnh Tô Trà đều do Vu Kế Vĩ làm thay hết.

Nếu Vu Kế Vĩ ra ngoài thật, lát nữa lỡ Tô Trà mà có việc sợ là cũng không được tiện cho lắm.

Còn về vấn đề của Trương Huy, đã qua một khoảng thời gian nên sức khỏe anh ấy cũng ổn định hơn nhiều.

Hai ngày trước, lúc Tô Trà đến bệnh viện thăm Trương Huy, anh ấy có nói muốn xuất viện.

Nếu bác sĩ không nói còn phải quan sát tình trạng khôi phục mấy ngày nữa, không chừng Trương Huy đã được quay lại làm việc cạnh Tô Trà.

Một lát sau, Tô Thắng Dân ra ngoài cùng Vương Tú Mi, Tô Bảo cũng đến trường học. Trong nhà chỉ còn một mình Tô Trà nên có vẻ trống vắng.

Tô Trà ăn xong bữa sáng thì dứt khoát về phòng ngủ nướng. Gần đây cô thức đêm nhiều quá nên quầng thâm dưới mắt mãi vẫn chưa mờ đi được.

Còn chuyện cô ở nhà, không đi nhà ga đón chú ba không phải do cô không muốn đi mà là do không muốn tăng thêm việc cho Vu Kế Vĩ.

Trải qua chuyện lần trước, hiện giờ mỗi lần Tô Trà ra ngoài đều sẽ cố gắng tránh những nơi đông đúc, không tiện cho nhóm của Vu Kế Vĩ làm việc.

Huống chi xe cũng chỉ có vài chỗ, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đi, lúc về lại thêm ba người nhà chú ba, như vậy cũng coi như hết chỗ ngồi.

Cuộc sống hiện tại của Tô Trà vô cùng đơn giản, chỉ có ba nơi thường đến là trường học, viện nghiên cứu khoa học và nhà của cô. Tô Trà gần như không đi ra ngoài chơi.

Phía bên kia, tại ga xe lửa.

Hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đã chờ ở cổng ra, hai người nhìn dòng người ra khỏi trạm. Qua vài phút, cuối cùng họ cũng trông thấy hình bóng của gia đình Tô Thắng Lợi.

“Thắng Lợi! Thắng Lợi! Ở đây!” Tô Thắng Dân ra sức vẫy tay.

Tô Thắng Lợi ở cách đó không xa cũng thấy được anh hai mình đang vẫy tay ở đằng kia nên một tay xách đồ, một tay kéo Lưu Mĩ Lan ở bên cạnh nhanh chóng chạy đến chỗ Tô Thắng Dân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-409.html.]

Lưu Mĩ Lan ôm em bé trong lòng. Đứa bé tầm bốn tuổi, thân hình nho nhỏ, ngoan ngoãn rúc vào trong n.g.ự.c mẹ.

Hai phút sau, cả nhà Tô Thắng Lợi đã đến trước mặt Tô Thắng Dân. Chú ta nhìn anh hai mình mặc một bộ vest, nhịn không được nhìn thêm vài lần, sau đó cười ha hả nói: “Anh hai, anh mặc như thế này… trông đẹp đấy.”

“Ha ha ha, đẹp mà đúng không? Sau này anh cũng làm cho em một bộ. Gần đây anh hơi béo, bụng hơi bự rồi. Em gầy hơn anh, chắc chắn mặc vào sẽ đẹp hơn đấy.” Tô Thắng Dân cười ha hả nói. Ông vừa nói chuyện vừa duỗi tay vỗ vào tay của Tô Thắng Lợi.

“Ha hả, em không cần! Em có quần áo mặc rồi.” Tô Thắng Lợi trả lời một câu, sau đó quay đầu nói với đứa con trai Tô Bối đang bên cạnh mình: “Con trai, gọi bác hai, thím hai đi con.”

Tô Bối còn chưa hiểu chuyện lắm, tò mò nhìn Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi, sau một hồi lâu mới cất tiếng nói trong trẻo: “Bác hai! Thím hai!”

“Hay lắm, giọng to thật nha. Lát nữa bác hai mua kẹo cho cháu ăn.” Tô Thắng Dân cười ha hả xoa đầu đứa nhỏ.

“Đi thôi, chỗ này đông người, chúng ta đi ra ngoài rồi nói chuyện sau.” Tô Thắng Dân nói xong rồi duỗi tay cầm một phần hành lý trên tay Tô Thắng Lợi.

Hai anh em Tô Thắng Dân và Tô Thắng Lợi xách đồ đi ở đằng trước, còn hai chị em dâu Vương Tú Mi và Lưu Mĩ Lan đi ở phía sau, trong n.g.ự.c Lưu Mĩ Lan còn ôm Tô Bối đang vui tươi hớn hở.

Vương Tú Mi nhìn đứa trẻ trong lòng Lưu Mĩ Lan cười ha hả như vậy thì có cảm giác quen thuộc. Đứa nhỏ này không sợ người lạ, sau khi phát hiện Vương Tú Mi nhìn mình còn nhìn lại bà rồi cười thành tiếng.

Nhìn đứa bé đang cười, cuối cùng Vương Tú Mi cũng phát hiện tại sao bà lại cảm thấy đứa bé này quen thuộc.

Ái chà, đây chẳng phải là hình ảnh Tô Bảo vô lo vô nghĩ lúc nhỏ hay sao? Đúng là giống y một cái khuôn mẫu khắc ra!

Bà nghĩ lại đứa con trai lúc nào cũng tràn trề sức sống của mình, sau đó không nhịn được mở miệng hỏi một câu: “Em ba, chị nhìn thấy Bối Bối rất hay cười, ngày thường chắc cũng rất vui vẻ đúng không?”

“Không phải đâu chị. Nếu không trông nó một lúc là nó lại làm loạn lên. Lần này bọn em lên đây cũng vì chuyện này. Chúng em khám ở thành phố C rồi, bác sĩ nói đứa nhỏ này có khả năng là bị “bệnh tăng động”, em cũng không hiểu lắm. Người ta kiến nghị vợ chồng em đến khám ở bệnh viện lớn trên thành phố xem sao.”

Nhắc đến việc này Lưu Mĩ Lan cũng không biết phải làm sao.

Ngày thường đứa nhỏ này quậy không ngơi lúc nào đã đành, nhưng nó càng lớn lại càng ngày càng thích làm ầm ĩ.

Lúc đến bệnh viện kiểm tra Tô Bối được chẩn đoán là có khả năng bị “bệnh tăng động”.

Vương Tú Mi cũng không hiểu “bệnh tăng động” là gì.

Đi được một lúc, họ đến chỗ dừng xe.

Tô Thắng Lợi nhìn chiếc xe nhỏ trước mặt thì hơi sửng sốt, sau một hồi mới hỏi: “Anh hai, xe này của anh hả?”

Tô Thắng Lợi vừa dứt lời, Tô Thắng Dân lập tức cười, trả lời: “Em nghĩ gì đấy? Sao anh có thể mua được cái xe này? Cái này là đơn vị của Tô Trà phân phối cho. Hôm nay Trà Trà biết chú ba, thím ba của nó đến nên bảo anh lái xe đến đón đấy. Trà Trà sợ không đủ chỗ nên giờ đang ở nhà chờ cả nhà em đó.”

“Ai da, vẫn là Trà Trà nhớ đến chú ba này. Đúng là không uổng công yêu thương nó.” Tô Thắng Lợi được anh mình nói ngọt một câu, trong lòng chú ta như nở hoa.

Tô Thắng Dân nhìn thấy dáng vẻ này của chú ba, ông cũng cười rồi đón người lên xe.

Vẫn là câu nói cũ, miệng của đồng chí Tô Thắng Dân lừa người lừa quỷ.

Bằng chứng là ông mới nói mấy câu thôi mà đã gạt được Tô Thắng Lợi, khiến chú ta mặt mày rạng rỡ hẳn.

Loading...