Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 412
Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:27:16
Lượt xem: 111
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Trà biết gần đây giáo sư không được khỏe, phải nằm viện. Cô cũng đã đi thăm giáo sư. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới chuyện giáo sư sẽ đề cử cô đi.
“Hiệu trưởng Lục, thầy có thể nói sơ lược tình huống bên đó cho em được không? Em chưa biết gì cả, lỡ như qua bên đó mà không giúp được gì thì phải làm sao?” Tô Trà đùa một câu.
“Cũng đúng. Nhưng em là do giáo sư đề cử nên không thể có chuyện không giúp gì được. Dù sao thầy cũng sẽ giải thích đơn giản cho em, bên kia chủ yếu là…”
Tô Trà nghe hiệu trưởng giải thích xong, cô cẩn thận suy nghĩ trong vài phút, cuối cùng vẫn không quyết định ngay.
“Hiệu trưởng, hiện tại tạm thời em sợ là chưa thể đồng ý được. Cho nên, xin thầy để em suy nghĩ thêm ạ.” Tô Trà cười, nói.
Không phải cô không muốn đi, nhưng thật sự chuyện này cần phải suy nghĩ kĩ hơn. Hiện giờ dự án bên đàn anh La Tân Hoa đã kết thúc, Tô Trà vẫn còn dự án máy vi tính, còn dự án khóa thông minh Vương Vinh Bình đang xin nữa, lỡ như đồng ý bên này mà dự án khóa thông minh lại được duyệt, vậy cô phân thân kiểu gì?
Đến lúc đó cũng không thể chạy qua chạy lại giữa hai bên Bắc Kinh với thành phố H được.
Thời này người ta chủ yếu đi xe lửa sơn xanh nên thường sẽ mất khá nhiều thời gian.
Lục Tư Văn nghe Tô Trà nói muốn xem xét thì cũng không nói gì, chỉ bảo cô xem xét cẩn thận.
Vài phút sau, Tô Trà rời văn phòng hiệu trưởng, sau đó đi thẳng đến viện Nghiên cứu Khoa học.
Cô muốn xác nhận rằng nếu tạm thời dự án khóa thông minh không được duyệt, vậy việc giáo sư đề cử bên này có thể đồng ý.
Cô cảm thấy dù sao đó cũng là một cơ hội không tồi, sớm dùng đến tri thức chuyên ngành cũng coi như là một lần thực tập không tệ.
Tô Trà đi theo học tập bên cạnh đàn anh và thầy Bành Trường Phong đã lâu như vậy, giờ vội vàng muốn thực hành thử những gì đã được học trong khoảng thời gian này…
Lúc Tô Trà đến viện Nghiên cứu Khoa học đã tầm sáu giờ chiều, rất không may vừa lúc Cốc Ích không ở viện Nghiên cứu Khoa học, tin tức này do giáo sư Vương Vinh Bình nói cho cô.
Mặc dù Cốc Ích vắng mặt nhưng Vương Vinh Bình cũng biết một ít tin tức về dự án khóa thông minh, hôm qua Cốc Ích đã nói chuyện này với ông ấy.
Cấp trên mở họp bàn bạc nhưng tạm thời vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Dự án được duyệt hay không vẫn còn chờ cấp trên tiếp tục suy xét kỹ hơn, dù sao mỗi một dự án nghiên cứu khoa học đều cần tốn rất nhiều tiền bạc và sức lực.
Dù vậy, cấp trên cũng đã nói ý với Cốc Ích, họ không nói chắc chắn không duyệt dự án, nhưng cũng cần phải thu xếp thêm một thời gian nữa, chờ sau khi cân nhắc rõ ràng rồi mới có thể quyết định là duyệt hay không được.
Lúc Cốc Ích nói chuyện này cùng Vương Vinh Bình thì cũng nói thêm là cấp trên thận trọng như vậy, tỉ lệ duyệt và không duyệt là năm mươi năm mươi.
Tô Trà nghe Vương Vinh Bình nói chuyện xong thì nói: “Vậy, giáo sư Vương… giáo sư ở trường học em đề cử em tham gia một dự án, khả năng em sẽ không ở Bắc Kinh một khoảng thời gian. Nếu dự án khóa thông minh được phê duyệt mà em chưa kịp về thì giáo sư giúp em nhé ạ!”
Tô Trà xem như đó là thông báo trước để tránh việc về sau không có ai biết cô không ở Bắc Kinh.
“Dự án đó của em không ở Bắc Kinh à?” Vương Vinh Bình hỏi một câu, hơi nhíu mày, sau đó tiếp tục nói: “Vậy dự án máy vi tính phải làm sao bây giờ?”
“Dự án đó cũng không còn ở giai đoạn đầu nữa rồi, đến giai đoạn sau thì bọn em càng phải nghiên cứu nhiều thứ hơn. Với lại, hiện tại bọn em vẫn đang tìm thêm tài liệu cho nên có lẽ sẽ không nhanh được. Còn dự án mà trường học đề cử chắc là cũng không mất nhiều thời gian lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-412.html.]
Dù sao thì hiệu trưởng Lục cũng nói là chỉ đi tầm nửa tháng, đó là đã bao gồm cả thời gian đi lại rồi.
Giáo sư của trường vốn cũng chỉ là đi sang đó để hỗ trợ, không phải là người phụ trách chính nên cũng không cần phải đợi đến lúc kết thúc dự án.
Vương Vinh Bình nghe Tô Trà nói như vậy thì thở dài một hơi nhẹ nhõm, nửa tháng thì ổn, ở bên này tìm tài liệu chắc hẳn cũng cần nửa tháng hoặc có lẽ là hơn, dù sao nguồn nguyên liệu là nhập khẩu từ nước ngoài để thử, còn điều kiện trong nội địa lại có hạn.
Nguyên liệu không tốt bằng người ta thì cũng không còn cách khác.
“Vậy nếu có tin tức tôi sẽ gọi điện cho em.”
“Vâng, đến lúc ấy thì giáo sư gọi cho Vu Kế Vĩ là được ạ.”
“Được.” Vương Vinh Bình lên tiếng, thuận tiện cúi đầu xem đồng hồ, thấy thời gian còn sớm, lại nói: “Bây giờ còn sớm, hay là chúng ta đến phòng thí nghiệm nhìn thử chút đã?”
“Không được đâu ạ. Chú ba của em vừa từ quê lên, em phải về nhà ăn cơm.” Tô Trà cười, nói. Cô vẫn chưa quên chú ba Tô Thắng Lợi còn làm chân giò cho mình ăn.
“Người ở quê đến thì phải về rồi, vậy thôi, em về đi, để tôi đến phòng thí nghiệm.” Vương Vinh Bình xua tay, sau đó xoay người đi đến phòng thí nghiệm.
Tô Trà nhìn giáo sư Vương rời đi, sau đó cũng xoay người chuẩn bị về nhà.
Lúc cô về đến nhà thì cả nhà đều đang chờ cô. Họ thấy Tô Trà về, vội vàng dọn đồ, ăn cơm.
Không khí trên bàn cơm rất náo nhiệt, Tô Thắng Lợi còn không ngừng bảo Tô Trà ăn thêm giò heo chú ta làm.
Tô Thắng Dân nhìn động tác của em trai mình, sau đó lại không nhịn được ghen ghét.
Chú ba là đang làm sao ấy? Sao đã có con trai rồi mà còn nhớ thương con gái nhà người khác vậy?
Muốn có con gái thì sinh thêm một đứa nữa không tốt hơn sao?
“Thắng Lợi, em ăn đi, đừng chỉ lo cho Trà Trà. Ngày mai anh đến bệnh viện cùng em, lúc đấy cũng thuận tiện dẫn mấy em đi dạo Bắc Kinh.” Tô Thắng Dân nói, thấy Tô Thắng Lợi nhìn sang lại nói tiếp: “Đúng rồi, để anh chuẩn bị cho em một bộ vest giống anh, đảm bảo em mặc còn đẹp hơn anh nhiều.”
“Được được được, em đến Bắc Kinh cũng ít nhiều nhờ anh hai, nếu không, đến chỗ này lạ nước lạ cái, cũng phiền toái lắm.” Tô Thắng Lợi vừa nghe thấy anh hai mình nói vậy, lại không nhịn được cảm động trong lòng.
Bên cạnh, Lưu Mĩ Lan nhìn chồng mình như thế thì cũng đành chịu, trước kia không phát hiện tên Tô Thắng Lợi này lại ngốc như vậy.
Không chỉ Lưu Mĩ Lan, ngay cả Vương Tú Mi cũng cảm thấy chú ba thành thật quá.
Bà kết hôn cùng Tô Thắng Dân nhiều năm như vậy, biết rõ ràng tính tình Tô Thắng Dân ra sao.
Tuy rằng bà không biết vì sao Tô Thắng Dân nói thế, nhưng khẳng định Tô Thắng Dân tuyệt đối không phải một ông anh trai tốt, yêu thương em mình.
Hai đứa nhỏ Tô Bảo và Tô Bối im lặng nhất, chỉ bận ăn cơm, không có thời gian nghe chuyện của người lớn.