Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 413
Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:27:18
Lượt xem: 105
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Trà… Tô Trà cũng y như vậy, ăn ngon lành.
Cơm nước xong, mọi người cùng ngồi một chỗ nói chuyện. Tô Thắng Lợi lấy thịt khô và quả cam của ông nội ra đưa cho Tô Trà, nói đây là đồ mà ông bà nội đặc biệt gửi đến cho cháu gái.
Ngày mai cho Tô Trà ăn cơm với thịt kho ngon.
Thịt kho là một món ngon của phương nam, nạc mỡ đan xen, cắt thành một miếng hơi mỏng.
Chỉ cần hấp trong nồi, đến lúc thịt được lấy ra thì mỡ sẽ trong suốt, thịt đỏ au, mùi hương lan tỏa đến mũi, cảm giác đó, hương vị đó…
Xì xụp, nước miếng cũng chảy xuống rồi.
Tô Trà vui tươi hớn hở, sau đó còn hỏi thăm vài câu về tình hình gần đây của cặp vợ chồng già.
Tô Thắng Lợi cười ha hả trả lời tình trạng gần đây của ông bà nội, sau đó càng cảm thấy Tô Trà hiếu thuận.
Mọi người tán gẫu đến tận mười giờ tối mới chuẩn bị nghỉ ngơi.
Sau đó ai về phòng người ấy. Tô Trà về phòng mình cũng không đi ngủ ngay.
Buổi sáng cô ngủ nướng, hơn nữa đã quen thức đêm nên trong chốc lát cũng không ngủ được.
Tô Trà ngồi ở trên giường, tựa lưng vào đầu giường, tạo thành một tư thế hơi lười biếng, một tay cầm vở một tay cầm bút hết viết rồi lại vẽ.
Nếu giáo sư Vương đã thêm tên cô vào dự án khóa thông minh thì cô cũng không thể không làm gì mà ngồi mát ăn bát vàng được.
Trong đầu Tô Trà bắt đầu nhớ lại khóa thông minh lắp đặt trong nhà đời trước.
Bởi vì lúc cài đặt có nhân viên đến tận nơi lắp nên cô cũng không biết rõ thao tác cụ thể. Nhưng sau đó cô đã xem bản thuyết minh khóa thông minh nên cũng nhớ được vài chi tiết.
Tô Trà vẫn biết một ít cấu tạo cơ bản nhất của khóa thông minh.
Nguyên liệu của khóa thông minh cần có nhựa, inox, và hợp kim nhôm…
Đây đều là những nguyên liệu cơ bản nhất.
Khóa thông minh bao gồm bo mạch, thân khóa, bảng mạch, động cơ, tay cầm, vòng trang trí, màn hình hiển thị, bàn phím nhập liệu, bộ phận nhận vân tay, xi lanh khóa, khe cắm pin và núm khóa.
Đây là khóa thông minh bản đơn giản, còn có loại tốt hơn nữa. Khóa thông minh chia ra thành rất nhiều loại, trong đó có loại khóa thông minh yêu cầu nhận tín hiệu, nhưng loại khóa này có cơ sở là phải có máy tính trước đã.
Với tình huống hiện nay thì khóa thông minh cao cấp không được thực tế lắm, dù sao máy tính còn chưa phát minh.
Tô Trà không rõ về phần thân khóa. Về mạch điện, động cơ, màn hình thì cô đều đã từng tiếp xúc. Tô Trà không hiểu về bộ phận nhận diện vân tay, nên phần đó cần có người chuyên nghiệp làm.
Cô đi theo giáo sư Vương Vinh Bình lâu như vậy nên cũng học được không ít kiến thức liên quan đến điện tử.
Ở trong không gian yên tĩnh, ngòi bút tiếp xúc với giấy tạo ra âm thanh sàn sạt rất nhỏ.
Nửa giờ sau, Tô Trà đã viết lại tất cả những gì mình có thể nhớ được.
Dù sao cô cũng nhàn rỗi, coi như viết những cái này thành trò g.i.ế.c thời gian cũng được, chờ đến lúc dự án được duyệt thì dùng, nếu không được duyệt cũng không sao, để nó sang một bên vậy.
Tô Trà làm đến mười hai giờ thì dừng lại, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Cô thuận tay đặt vở và bút ở tủ đầu giường, đắp chăn sau đó nhắm mắt lại ngủ.
Trong bóng đêm, hệ thống nhìn chủ nhân đang đi vào giấc mơ thì trong lòng thầm chửi “mẹ nó”!
Hệ thống sống nhiều năm rồi nhưng lần đầu mới thấy có người viết tài liệu để hỗ trợ giấc ngủ.
Hôm nay, xem như nó được tăng thêm kiến thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-413.html.]
Từ lúc nó đi theo Tô Trà, hệ thống cảm giác tam quan của mình bị đổi mới liên tục.
Bất cứ chuyện gì đáng lẽ không thể xảy ra cũng sẽ xảy ra trong cuộc sống của chủ nhân nó.
Ví dụ như, cô có thể xem phim để ngủ. Cô còn bắt một hệ thống toàn năng như nó phải biến thành một món đồ chỉ biết vỗ tay “bốp bốp bốp” kèm theo hét “trâu bò." Sau đó, cô còn có thể viết tài liệu để hỗ trợ giấc ngủ.
Hỏi mọi người một câu là đã ai gặp được một người phụ nữ như vậy chưa?
Người phụ nữ như thế liệu có đáng sợ không?
Hệ thống không biết người khác có sợ hay không nhưng nó sợ lắm.
Tuy vậy nó đã được lập trình rằng trước khi mạng sống của chủ nhân kết thúc thì bọn họ không thể tách ra, hiện giờ nó cùng Tô Trà là con châu chấu trên cùng sợi dây.
Những ngày tháng đi theo Tô Trà khiến hệ thống cảm giác mình giống như đang đi nghỉ hưu sớm.
Ăn hại
——
Hôm sau.
Sáng sớm tinh mơ, tất cả mọi người trong nhà đã dậy, bảy giờ thì mọi người đều ngồi trên bàn, ăn cơm sáng.
Sau khi ăn xong người nào lại làm việc người đấy, Tô Thắng Dân đi bệnh viện cùng cả nhà Tô Thắng Lợi, trước khi đi họ đi, Tô Trà còn cố ý gọi điện thoại cho bác sĩ bệnh viện để báo một tiếng.
Tô Bảo đi học, Vương Tú Mi đến trại nuôi heo một chuyến, sau đó lúc về thì tiện đường đi mua đồ ăn, dù sao cũng là cả gia đình cùng ăn cơm.
Còn Tô Trà thì đến trường học.
Nếu dự án khóa thông mình còn chưa bắt đầu thì Tô Trà đồng ý đi dự án được giáo sư đề cử ở trường.
Lục Tư Văn thấy Tô Trà mới hôm qua còn từ chối, hôm nay đã đồng ý thì hơi ngạc nhiên.
Nhưng nếu Tô Trà đã chấp thuận thì ông ấy phải nhanh chóng sắp xếp thời gian để cô đến đó càng sớm càng tốt.
Bên kia, Tô Thắng Dân và nhà chú ba cũng đến bệnh viện, sau một phen dò hỏi mới tìm được vị bác sĩ mà Tô Trà giới thiệu.
Sau khi hoàn tất một lượt quy trình kiểm tra bình thường, bác sĩ chẩn đoán rằng Tô Bối không mắc bệnh tăng động.
“Con nhà anh chị chỉ là nghịch ngợm chứ chứ không phải bị bệnh tăng động, không có việc gì đâu.” Bác sĩ lễ phép mỉm cười rồi nói.
Lưu Mĩ Lan nghe bác sĩ nói như vậy, trái tim cuối cùng hạ xuống đất.
Lúc trước nghe nói đến bệnh tăng động, Lưu Mĩ Lan có đi hỏi thăm một phen.
Bệnh tăng động ở trẻ con không phải bệnh liên quan đến tính mạng nhưng cũng không thể xem nhẹ, vì đứa trẻ bị tăng động nếu không trị liệu kịp thời có khả năng chậm lớn, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến trí thông minh.
Trong hiểu biết của thím ta, nói đến ảnh hưởng trí thông minh, như vậy có khác gì bị ngốc đâu?
Thím ta khó khăn lắm mới sinh được đứa con trai, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ sợ đến c.h.ế.t khiếp mất.
Vẫn còn may là không có việc gì.
“Bác sĩ, hôm nay rất cảm ơn anh, đúng rồi, anh khám bệnh là phải thu tiền đúng không? Anh viết hóa đơn đi, tôi sẽ đi nộp phí.”
Sau khi Tô Thắng Lợi trải qua việc ông nội nằm viện lần trước, cũng biết quy trình khám bệnh của bác sĩ.
Bình thường ở phòng khám nhỏ, nếu không tiêm thì khả năng sẽ không thu tiền. Nhưng bác sĩ giỏi ở bệnh viện sẽ thu tiền khám bệnh.
Kỳ thực cũng là điều dễ hiểu, nếu ai cũng tới tìm bác sĩ khám bệnh, sau đó có người bị bệnh mà tiêm cũng không khỏi được thì sau một hồi cũng tốn rất nhiều thời gian.