Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 414

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:27:20
Lượt xem: 124

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thấy Tô Thắng Lợi bảo như vậy, bác sĩ cười xua tay nói: “Không cần, không cần, cũng không phải tiêm, không uống thuốc gì. Huống chi các anh là đồng chí Tô giới thiệu lại đây, tôi thu tiền làm gì?”

“Không được, bác sĩ ơi, Trà Trà giới thiệu chúng tôi tới tìm anh nhưng mà việc nào ra việc đó, tiền khám bệnh cũng không thể gộp vào như thế được.” Tô Thắng Dân lập tức nói.

Con gái ông giới thiệu nhưng bọn họ cũng không thể chiếm lợi của bệnh viện được, cần làm cái gì thì làm cái đó. Lỡ như họ không trả tiền, về sau làm mất mặt Tô Trà thì sao?

Các vị lãnh đạo đã nói, đừng lấy cây kim, cọng chỉ của dân cơ mà.

Ông nên làm theo lời lãnh đạo, không thể lợi dụng trắng trợn như thế.

Ở trong mắt Tô Thắng Dân thì lời lãnh đạo nói chắc chắn là đúng.

Sau một lúc đùn đẩy, cuối cùng Tô Thắng Dân vẫn gửi tiền khám bệnh cho bác sĩ.

Sau khi Tô Thắng Dân và cả nhà chú ba đi về, bác sĩ còn cảm thấy bất đắc dĩ.

Bác sĩ chưa bao giờ gặp phải người cố chấp như vậy, nhưng nếu nhìn ở mặt khác thì người nhà đồng chí Tô rất chính trực.

Mấy người nhà họ Tô ra bệnh viện, nếu Tô Bối không có việc gì thì Tô Thắng Lợi và Lưu Mĩ Lan cũng yên tâm hẳn. Sau đó cả nhà chú ba nghe thấy Tô Thắng Dân muốn dẫn bọn họ đi chơi thì mọi người đều phấn khởi.

Bọn họ cũng là lần đầu đến Bắc Kinh mà.

Sau đó, Tô Thắng Dân không chỉ dẫn cả nhà Tô Thắng Lợi đi chơi, còn trả tiền nhờ người ta chụp ảnh, bảo là về sau rửa ảnh ra cho bọn họ mang về.

Tô Thắng Lợi, Lưu Mĩ Lan và Tô Bối giống y nhau, lúc chụp ảnh đều nhe miệng cười đến xán lạn.

Tô Thắng Dân vốn định giữa trưa sẽ trở về ăn cơm, nhưng còn đang chơi vui nên gọi điện thoại về nhà báo là bọn họ ăn ở bên ngoài.

Nếu Tô Thắng Dân đã dẫn người đến quán ăn thì Vương Tú Mi cũng lười động tay, dứt khoát đưa theo Tô Trà và Tô Bảo cùng đi ăn quán.

Hiếm khi được đến quán ăn, Tô Bảo gọi món ăn rất nhanh gọn, món nào mới thì gọi.

Trong đó có một ăn có cái tên rất thơ mộng, nhưng đến lúc đồ ăn lên bàn thì chớp mắt cái, trên mặt Tô Bảo hiện lên vẻ hoang mang.

Món đó là cải trắng luộc.

Tô Trà ở bên cạnh nhìn Tô Bảo trợn tròn mắt, nháy mắt nhịn không được, “Phụt” một tiếng, cười phá lên.

Ha ha ha, hóa ra phỉ thúy bạch ngọc là cải luộc với nước… Hay lắm!

Nếu nói đến giỏi thì không ai ngoài đầu bếp, tay nghề đặt tên này đúng là không ai bằng.

Nhưng cũng may là giá cả hợp lý, dù sao cũng chỉ là cải trắng luộc, cũng bằng giá cải trắng mà thôi.

Ăn xong bữa cơm, Vương Tú Mi lại bận việc, Tô Trà nhờ Vu Kế Vĩ lái xe đưa Tô Bảo đến trường học.

Sau khi đưa Tô Bảo xong, Tô Trà đến viện Nghiên cứu Khoa học.

Cô đã hoàn thành việc học trước thời hạn ở trường, chỉ cần chờ giấy chứng nhận, còn lại không vội thêm chuyện gì. Vậy nên Tô Trà dứt khoát chui vào phòng thí nghiệm.

Tại quân khu.

Người nào đó bày tỏ rằng: từ khi anh quay về quân ngũ vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào từ Tô Trà.

Rõ ràng trước khi anh rời Bắc Kinh đã cố ý để lại cách liên hệ cho Tô Trà, nhưng đã bẵng đi một thời gian mà một cuộc điện thoại cũng chẳng có là sao?

Trong phòng, đồng chí thông tín viên nhìn vẻ mặt của Phó Hành Khanh nghiêm túc nhìn điện thoại trên bàn, vẻ mặt mờ mịt.

Anh ta không hiểu đồng chí Phó nhìn điện thoại làm gì?

Hơn nữa, đây đã không phải lần đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-414.html.]

“Đồng chí Phó, anh chờ điện thoại của ai à? Nếu không anh gọi luôn cho người ta là được.” Anh cứ nhìn chằm chằm cái điện thoại, điện thoại cũng phải sợ anh đấy.

“Khụ khụ…” Phó Hành Khanh hắng giọng.

Anh không nhìn điện thoại nữa mà cầm lấy nó gọi cho số của Vu Kế Vĩ trong ánh mắt nhìn chăm chú của đồng chí bên cạnh.

“A lô, tôi là Phó Hành Khanh.” Sau khi có người tiếp nhận cuộc gọi, Phó Hành Khanh lập tức nói.

Lúc Vu Kế Vĩ nghe thấy tiếng của Phó Hành Khanh, anh ta còn đang canh giữ ở cửa phòng thí nghiệm.

Anh ta ngẩng đầu, nhìn cánh cửa phòng thí nghiệm còn đang đóng chặt, Vu Kế Vĩ nói một câu: “Tô Trà đang trong phòng thí nghiệm, không tiện nghe điện thoại.”

Vu Kế Vĩ cũng không ảo tưởng tới mức cho rằng Phó Hành Khanh gọi điện thoại tìm mình.

Hầy, anh ta không thân với Phó Hành Khanh đến mức có thể gọi điện thoại hỏi thăm.

Cho nên, Vu Kế Vĩ biết rõ là Phó Hành Khanh muốn tìm ai.

Trong phòng, đồng chí nhỏ kia nhìn thấy Phó Hành Khanh lập tức thay đổi thái độ. Vừa rồi vẻ mặt anh còn được coi là hiền hòa, hiện tại Phó Hành Khanh đã nhanh chóng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.

“Ừ, anh đừng nói cho cô ấy là tôi gọi điện thoại.” Phó Hành Khanh dặn dò một câu, anh không muốn khiến cô cảm thấy anh quấy rầy công việc của cô.

Phó Hành Khanh biết trong cảm nhận của Tô Trà thì công việc còn quan trọng hơn anh.

Nhưng biết làm sao được, ai bảo anh thích cô chứ?

Ngay cả khi cô thích công việc thì anh vẫn thích cô.

Sau khi nghe Vu Kế Vĩ ở đầu bên kia đồng ý, Phó Hành Khanh mới tắt điện thoại sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.

Vẻ mặt của đồng chí ở bên cạnh điện thoại vẫn hoang mang.

Anh ta nghĩ lại câu nói vừa rồi của Phó Hành Khanh, đấy là trai hay là…gái? Chẳng lẽ, Phó Hành Khanh có người yêu rồi?

Anh ta chưa từng nghe thấy tin này. Không phải Phó Hành Khanh không đến gần phụ nữ bao giờ sao?

Mặc kệ chuyện đó là thật hay là giả, chỉ chưa đến một ngày tin đồn Phó Hành Khanh hình như có người yêu đã lan khắp nơi.

Đặc biệt là câu nói kinh điển: “Anh đừng nói cho cô ấy là tôi gọi điện thoại.” Cũng bị người ta cười nhạo trước mặt Phó Hành Khanh.

Cuối cùng, kết cục của người nọ rất thê thảm.

Tâm trạng Phó Hành Khanh vốn đã không tốt, tên đó lại còn ngu ngốc dính vào, nên tên đó không bị đánh thì ai bị đánh?

Bên kia, Vu Kế Vĩ vẫn còn đứng thẳng tắp ở cửa phòng thí nghiệm.

Trong đầu anh ta nghĩ lại câu nói vừa rồi của Phó Hành Khanh. Vu Kế Vĩ rất muốn gửi cho Phó Hành Khanh hai chữ… hèn mọn

Vu Kế Vĩ cảm thấy cô gái như Tô Trà chỉ hợp với Phó Hành Khanh.

Hai người đều bận như nhau, một người ở phòng thí nghiệm, một người ở trong quân ngũ.

Người ta nói nam nữ ở chung lâu rồi sẽ sinh ra cảm giác chán ghét người kia, nhưng Vu Kế Vĩ cảm thấy nếu Tô Trà và Phó Hành Khanh thật sự yêu nhau thì sợ là cả đời cũng không sinh ra cảm giác ghét nhau được.

Bởi vì thời gian bọn họ ở cùng nhau ít đến đáng thương.

Chạng vạng, bảy giờ, Tô Trà từ phòng thí nghiệm đi ra. Cô đi ra cùng với giáo sư Vương Vinh Bình, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Vu Kế Vĩ nhìn hai người nhưng không nói gì, chỉ đuổi kịp bọn họ.

Phó Hành Khanh cũng đã dặn là không được nói với cô là anh đã gọi điện thoại đến, vậy thì dĩ nhiên Vu Kế Vĩ sẽ không nói.

Loading...