Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 415

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:27:21
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bởi vì còn chưa làm xong việc nên Tô Trà nhờ Vu Kế Vĩ gọi điện thoại về nhà, báo cho người ở nhà một tiếng là đêm nay cô không về.

Lúc Vương Tú Mi nhận được điện thoại đã bảy giờ rưỡi, đáng nhẽ Tô Thắng Lợi còn nói là phải đợi Tô Trà về nhà mới cùng nhau ăn cơm, nhưng kết quả là một cuộc điện thoại gọi về, báo không cần chờ.

Vương Tú Mi cúp điện thoại, nói với mấy người trong nhà: “Thắng Lợi, không cần chờ đâu, Trà Trà hôm nay không về. Chúng ta ăn cơm thôi.”

“Không về á? Vậy Trà Trà ngủ ở đâu? Có an toàn hay không?” Tô Thắng Lợi lo lắng hỏi.

Tô Thắng Dân nhìn Tô Thắng Lợi như vậy thì lanh chanh nói trước: “An toàn chứ. Đơn vị bên đó còn sắp xếp ký túc xá cho Trà Trà. Chuyện Trà Trà bận quá không về nhà cũng là chuyện thường.”

“Thì ra là thế. Vậy chúng ta ăn đi.” Tô Thắng Lợi cười khờ khạo đáp lại một câu.

Sau khi cơm nước xong, Tô Thắng Lợi và Lưu Mĩ Lan trở về phòng. Hai vợ chồng lại bắt đầu tán gẫu.

Đề tài là do Lưu Mĩ Lan khơi mào. Lưu Mĩ Lan nhớ đến vị bác sĩ ở bệnh viện hôm nay, sau đó lại nghĩ đến đơn vị công tác của Tô Trà không chỉ chia nhà còn sắp xếp thêm ký túc xá, đúng rồi, còn xe nữa, thật là tràn đầy triển vọng!

Ngay cả ở thành phố của họ, cũng không có ai được sắp xếp người bảo vệ giống như Tô Trà.

“Tô Thắng Lợi, anh đoán xem rốt cuộc Tô Trà làm công việc gì thế? Em thấy Tô Trà giỏi quá.”

“Em hỏi những cái đó làm gì? Anh nào biết được là công việc gì đâu. Nhưng anh nghĩ là anh hai với chị dâu cũng không biết đâu. Chuyện này em đừng tò mò, biết chưa?” Tô Thắng Lợi trả lời một câu, cuối cùng còn không quên dặn dò Lưu Mĩ Lan.

“Biết rồi, biết rồi. Em chỉ tò mò thôi mà. Không phải bây giờ có mỗi anh với em sao? Em cũng không ngu, chắc chắn không thể nói chuyện của Tô Trà ra ngoài được.”

Đêm nay Tô Bối chạy đến phòng Tô Bảo ngủ, cho nên trong phòng này chỉ còn hai vợ chồng họ.

Lưu Mĩ Lan nghĩ một lát, sau đó không nhịn được nói tiếp: “Tô Thắng Lợi, Trà Trà giỏi thật đấy! Em thấy vị bác sĩ hôm nay không phải là bác sĩ bình thường đâu.”

“Được rồi, được rồi, em hỏi ít thôi! Hôm nay khám ở bệnh viện, con trai mình không có bệnh gì rồi. Anh nghĩ chúng ta nhanh về nhà thôi, ở đây mãi cũng phiền anh hai với chị dâu.” Tô Thắng Lợi vẫn còn nhớ công việc của mình, thời gian nghỉ dài quá cũng không tốt.

Ngay cả xưởng may nơi Lưu Mĩ Lan làm cũng không thể xin nghỉ lâu quá, vì xưởng may tính theo sản phẩm, cho nên trong khoảng thời gian này lương của Lưu Mĩ Lan chỉ tính theo lương cơ bản.

“Được, em nghe theo anh đấy.” Đối với chuyện này Lưu Mĩ Lan cũng không có ý kiến gì.

“Vậy mai anh nói một tiếng với anh chị, sáng mai anh sẽ đi mua vé xe lửa cho hôm sau.”

“Ừ, anh xem rồi làm đi.”

Lưu Mĩ Lan mới rời nhà chưa được mấy ngày đã nhớ nhà. Thím ta cảm thấy Bắc Kinh cái gì cũng tốt nhưng vẫn không được tự tại như ở quê nhà.

Hơn nữa, Lưu Mĩ Lan cũng biết nhà mình ở đây sẽ làm phiền nhà anh hai. Chuyện ăn cơm, đi chơi, cái gì cũng phải tiêu tiền.

Tuy rằng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi chưa nói gì, nhưng trong lòng Tô Thắng Lợi và Lưu Mĩ Lan đều hiểu rõ.

Sáng sớm hôm sau, Tô Thắng Lợi nhắc đến chuyện về quê. Tô Thắng Dân vừa nghe nói chú ta nhanh như vậy đã muốn về thì khuyên ở lại chơi thêm mấy ngày nữa, nhưng chú ta từ chối.

Vì vậy Tô Thắng Lợi đi mua vé xe ngày hôm sau để chuẩn bị đi về.

Chú ta đã mua xong vé, hai vợ chồng anh hai còn dành thời gian đưa cả nhà Tô Thắng Lợi đi mua một chút đặc sản địa phương, sau đó mua cho ông bà nội vài món đồ.

Bên này, đoàn người Thắng Lợi, hân hoan về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-415.html.]

Ở một bên khác, Tô Trà và Vương Vinh Bình mới từ phòng thí nghiệm đi ra.

Tối hôm qua Cốc Ích không ở viện Nghiên cứu Khoa học, hai người tranh thủ cơ hội này để thức trắng đêm. Hôm nay lại ở trong phòng thí nghiệm cả ngày.

Cho nên, lúc hai người đi ra từ phòng thí nghiệm, dưới đôi mắt đều có quầng thâm rõ ràng.

Sau đó hai người gặp phải Cốc Ích đang mệt mỏi, từ bên ngoài về.

Cốc Ích nhìn tổ hợp hai người đều có quầng thâm mắt, khóe miệng hơi run rẩy.

Ông ta nhìn hai người chằm chằm.

Hay lắm! Ông ta chỉ mới không trông một đêm thôi mà hai người này lại thức đêm rồi?

Hai người nghiện thức đêm rồi đúng không?

Mấy ngày trước hai người vẫn còn ngoan ngoãn lắm, hóa ra là cùng ông ta chơi trò tập kích à?

Tô Trà và Vương Vinh Bình ở đối diện còn đang nói chuyện nên chưa nhận ra đang bị Cốc Ích nhìn chằm chằm.

Ông ta thấy hai người càng ngày càng gần.

Cô đến. Ông ấy cũng đến.

Bọn họ mang theo hai quầng thâm mắt đi đến…

Tô Trà đột nhiên nhận ra tầm mắt của Cốc Ích. Cô ngẩng đầu nhìn viện trưởng Cốc đang cách bọn họ vài mét.

Tô Trà đứng yên, sau đó lộ ra một nụ cười tươi rói, ngoan ngoãn với Cốc Ích.

“Sao viện trưởng Cốc lại đến đây vậy ạ?” Tô Trà chủ động mỉm cười chào hỏi. Cô thấy được ánh mắt kia của Cốc Ích, Tô Trà cười, lại nói tiếp: “Trùng hợp quá ạ, em cũng vừa từ nhà đến đây đấy.”

Cốc Ích nghe Tô Trà nói dối không chớp mắt cũng bị làm cho tức cười.

Tô Trà: Em không thức đêm, ngoan ngoãn jpg

Cốc Ích: A, nhìn ông ta có giống người ngu không?

Hai cái quầng thâm mắt to tổ chẳng như vậy… Ông ta đâu có mù?

“Tô Trà, không phải tôi cố ý trách em, trước khi em nói dối làm ơn nhìn lại quầng thâm mắt trên mặt của mình đi, cho dù tôi muốn giả vờ cũng khó. Còn ông Vương nữa, chuyện kiểm tra sức khỏe lần trước ông đã quên rồi à? Đã nói biết bao nhiêu lần rồi, nếu hai người còn như vậy nữa, tôi sẽ cài đặt giờ giới nghiêm trong phòng thí nghiệm của hai người.”

Cốc Ích bị hai người này chọc giận, hai người này gọi là trên có chính sách dưới có đối sách, lúc ông ta có mặt thì hai người này mới thành thật, ông ta mới một đêm không về thôi mà hai người này đã thức khuya rồi.

Hai người Tô Trà và Vương Vinh Bình đều không lên tiếng, thành thật nghe Cốc Ích lải nhải, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, qua một lúc Cốc Ích nói đủ rồi tự sẽ dừng lại thôi.

Đúng như dự đoán, Cốc Ích cằn nhằn một trận mới dừng lại nhớ tới chuyện chính, ánh mắt ông ta đảo qua hai người trước mặt, Cốc Ích mở miệng nói chuyện chính: “Ông Vương, chắc các vị lãnh đạo đã có chút ý tưởng về dự án khóa thông minh, họ nói là vài ngày nửa mở họp, đến lúc đó ông cũng đến đó trình bày sơ qua về dự án này đi.”

Lãnh đạo dự án bên đó đã trao đổi trong một thời gian rất lâu, xuất phát từ việc xem xét các tình huống khác nhau, họ vẫn muốn thử xem, cho nên mới để Vương Vinh Bình đi họp trình bày về dự án này.

Các lãnh đạo cho rằng con người nên dũng cảm đổi mới và không sợ thất bại, hơn nữa thời cổ đại chẳng phải từng có câu nói “Người đến sau là người thắng cuộc” sao?

Co nên, cứ cho là khóa thông minh đạt được thành quả nhất định ở nước ngoài, nhưng chỉ cần chưa báo cáo, bọn họ làm cũng không sao, ai mà biết đến lúc đó ai sẽ thành công trước.

Loading...