Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 416
Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:27:23
Lượt xem: 110
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe Cốc Ích nói như vậy, trên mặt Vương Vinh Bình lập tức mỉm cười, vui tươi hớn hở nói: “Thời gian họp cụ thể là khi nào? Vừa khéo dạo này tôi đã chuẩn bị một số tài liệu, lát về tôi sẽ chỉnh sửa thêm.”
“Chắc là tuần sau, thời gian cụ thể tôi cũng không biết, nhưng nếu ông chuẩn bị tài liệu thì chỉ cần hai ngày là đủ rồi, lỡ lãnh đạo bên đó họp sớm thì cũng có mà chuẩn bị." Cốc Ích nói.
“Được, một lát nữa về tôi sẽ chuẩn bị.” Vương Vinh Bình nói xong, quay đầu nói với Tô Tô: “Tô Tô, hay là em về nghỉ ngơi đi, phòng thí nghiệm có thể cho những người khác đến làm, đúng lúc thầy cũng chuẩn bị một chút tài liệu về dự án chìa khóa thông minh.”
“Dạ, vậy thầy làm việc tiếp đi ạ, em về phòng nghỉ ngơi.” Tô Tô cười trả lời.
Ba người nói thêm vài câu rồi tách ra, Cốc Ích về phòng làm việc, Vương Vinh Bình đi chuẩn bị tài liệu, còn Tô Tô vừa ngáp dài vừa cùng Vu Kế Vĩ ra chỗ đậu xe.
Tô Trà ngồi trên xe tạm thời không ngủ được, trong đầu nghĩ về chuyện vừa nãy.
Vừa nãy Cốc viện trưởng nói về dự án chìa khóa thông minh, tức là rất có khả năng sau cuộc họp dự án sẽ quyết định phê duyệt hoặc không được phê duyệt.
Cuối tuần họp, vậy thông tin dự án có thể quyết định trong vòng mười ngày.
Mà cô ngày mốt phải rời Bắc Kinh rồi, dự án mà giáo sư đề cử trước đó ngày mốt phải rời đi.
Tính thời gian đi qua đi lại, dự án khóa thông minh có khả năng sẽ bị trễ vài ngày.
Nhưng may là dự án khóa thông minh có giáo sư Vương Vinh Bình quản lý, cô không cần vội vã quay lại.
Chỉ có điều những tài liệu mà cô viết xong trước đó ngày mai vẫn có thể lấy ra cho giáo sư Vương Vinh Bình xem thử.
Xe chạy trên đường quốc lộ, đến nửa đường Tô Tô chịu không nổi ngủ thiếp đi.
Vu Kế Vĩ lái xe ngồi ở ghế trước chú ý thấy Tô Tô ngủ rồi bèn cố gắng lái xe ổn định một chút.
Khi xe đến trước cửa nhà, Tô Tô nhận thấy tiếng động xe dừng lại, cô mơ màng mở mắt.
Đến khi nghiêng đầu nhìn thấy tòa nhà quen thuộc bên ngoài cửa sổ, Tô Tô mới biết đã đến nhà rồi.
Cô mở cửa xuống xe, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó cô dừng lại hỏi Vu Kế Vĩ: “Anh Vu, tôi nhớ anh Trương hôm nay có thể xuất viện rồi nhỉ, nếu vậy lát nữa anh kêu người lái xe đi đón anh ấy nhé, hôm nay tôi không ra ngoài.”
“Được, lát nữa tôi sẽ gọi người lái xe đi đón anh ấy.” Vu Kế Vĩ trả lời
Anh ta nghĩ đến Trương Huy nằm viện lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có thể xuất viện rồi, trước đó Trương Huy cứ hai ba ngày là lải nhải muốn xuất viện.
Tô Trà cầm chìa khóa ra mở cửa, còn chưa vào nhà đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên trong.
Vừa đi vào, Tô Tô đã nhìn thấy túi lớn túi nhỏ chất đầy trong phòng khách.
Đồng Chí Vương Tú Mi là người đầu tiên nghe thấy âm thanh, bà quay đầu lại thấy Tô Tô.
Thấy con gái về rồi, Vương Tú Mi bỏ đồ trên tay xuống, tiện tay xách một cái túi bên chân lên, lấy đồ trong túi ra, vừa làm vừa nói: “Trà Trà, đến đây, vừa rồi lúc đi cửa hàng mẹ nhìn thấy một bộ đồ cực kì đẹp, con mặc nhất định sẽ rất xinh, đến đây nào, mặc vào thử xem .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-416.html.]
Trong khi Vương Tú Mi đang nói chuyện, tay bà cầm quần áo ra hiệu với Tô Trà, đối mặt với bà mẹ nhiệt tình như vậy, Tô Trà cười cười, phối hợp với động tác của mẹ mặc chiếc áo sơ mi caro màu đỏ vào.
“Chậc chậc chậc, không ngờ Trà Trà mặc đẹp thế, quả nhiên con gái lớn lên xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, mặc cái túi vải bố cũng đẹp.” Lưu Mĩ Lan ở bên cạnh ngắm nghía, chậc chậc khen ngợi hai tiếng.
“Thím ba cũng xinh đẹp, làn da trắng nõn nà.” Tô Trà mỉm cười trả lời.
Lưu Mĩ Lan nghe Tô Trà nói câu này, tâm trạng trong nháy mắt vui vẻ hẳn ra.
Lưu Mĩ Lan lớn lên không xấu, cũng không quá đẹp, nhưng bà ấy có một điểm tốt, đó chính là da trắng, đây được gọi là "Một trắng che trăm xấu(*)", trong lòng Lâm Mỹ Lan, một làn da trắng nõn luôn là một cảm giác ưu việt.
(*)Làn da trắng có thể che được nhiều khuyết điểm khác trên khuôn mặt.
“Phải rồi, thím ba, hôm nay mọi người đi dạo phố đã mua gì rồi?” Tô Trà dáng vẻ tán gẫu, mở miệng hỏi.
“Ôi, còn không phải do cha mẹ con sao, nghe nói thím và chú ba sắp về, thế là nhất định phải dẫn chúng ta đi mua rất nhiều đồ. Cha con còn đặc biệt mua cho chú ba con một bộ đồ Tây.” Lúc Lưu Mĩ Lan nói ngoài mặt thì đầy khách khí, nhưng tâm trạng lại vô cùng vui vẻ.
Lưu Mĩ Lan cũng không phải thích chiếm lợi của người khác, tính tình lại không tính toán, nếu tính bà ấy tính toán thì lúc trước Vương Tú Mi đến nhà bà ấy ăn trực uống trực, Lưu Mĩ Lan đã sớm cãi nhau rồi.
Nhưng Lưu Mĩ Lan rất vui khi Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân mua đặc sản cho bọn họ, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ cả nhà anh hai không ghét bỏ bọn họ, không giống những người giàu có rồi ghét bỏ họ hàng thân thích.
Nghe những lời thím ba Lưu Mĩ Lan, trong nháy mắt Tô Trà nắm được trọng điểm, cô mở miệng hỏi: “Thím ba, sao hai người nhanh như vậy đã muốn về rồi? Sao không chơi thêm vài ngày nữa, giờ mới có bao lâu đâu, chơi thêm mấy ngày nữa rồi về ạ.”
“Không được không được, thím và chú ba còn phải đi làm nữa, trên đường về còn chậm trễ thêm chút thời gian, chú thím đã xin nghỉ một tuần rồi, tính cả thời gian về, đã hơn mười mấy ngày không đi làm rồi.” Lưu Mĩ Lan vui tươi hớn hở trả lời.
Bên cạnh, Tô Thắng Dân vẫn cùng Tô Thắng Lợi đang nói chuyện, cả gia đình vô cùng náo nhiệt.
Mua vé xe lửa xong, cả nhà Tô Thắng Lợi ngày thứ hai lên xe lửa rời đi, lúc đi Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân còn đặc biệt đưa tiễn.
Cả nhà Tô Thắng Lợi vừa đi, Tô Trà cũng lập tức rời Bắc Kinh sau đó.
Chuyến tàu lửa mà Tô Trà đi chậm hơn một ngày so với Tô Thắng Lợi, Tô Thắng Dân cùng Vương Tú Mi nghe Tô Trà cũng phải đi, họ vội vàng bắt đầu giúp cô sắp xếp hành lý.
Bộ đồ này phải mang theo, cái món này ăn ngon đừng quên mang, cái gì cũng đừng quên.
Trải qua sự sắp xếp kĩ càng của cha mẹ, lúc Tô Trà ra cửa, trên tay Vu Kế Vĩ và Trương Huy đã xách không ít đồ.
Chín giờ cùng ngày, Tô Trà lên xe lửa.
Dự án giáo sư giới thiệu ở thành phố S, trước khi đi, Tô Trà cũng đi bệnh viện thăm giáo sư để tìm hiểu một số tình hình bên đó.
Dự án lần này là dự án được nghiên cứu bởi một giáo sư hướng dẫn sinh viên từ trường học ở thành phố S, bọn họ vẫn còn đang ở giai đoạn đầu, Tô Trà đến để giúp đỡ.
Ngoài việc này ra còn có một chuyện khác, đó là chuyện Tô Trà rời khỏi Bắc Kinh nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ, nói cách khác, lần này hành động Tô Trà rời khỏi Bắc Kinh là bảo mật.
Vì an toàn cho Tô Trà nên không thể tiết lộ tung tích của cô, phải làm cho một số thế lực nào đó tưởng Tô Trà vẫn còn ở Bắc Kinh.