Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 417
Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:27:25
Lượt xem: 89
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ sẽ có người nói, vì an toàn Tô Trà nên ở Bắc Kinh. .
Thật ra nói như vậy cũng đúng, nhưng xét đến việc Tô Trà không thể ở trong vùng an toàn Bắc Kinh này cả đời mà không ra ngoài, đây là điều không thực tế.
Đối với Tô Trà cũng vậy, cô cũng không phải con rùa, có thể trốn cả đời sao?
Tuy Tô Trà luyến tiếc mạng sống, nhưng cô chưa bao giờ sợ phiền phức.
Hiện tại có khá nhiều người đang lén lút nhìn chằm chằm Tô Trà, nhưng Tô Trà không bao giờ có ý định ở lại Bắc Kinh cả đời mà không ra ngoài.
Các lãnh đạo rất quan tâm chuyến đi của Tô Trà, ngay cả chuyến tàu mà Tô Trà đang đi hiện giờ đều là bảo mật hoàn toàn, bên ngoài không tra ra được bản ghi chép thông tin mà chuyến tàu Tô Trà từng đi.
Sau khi Tô Trà rời đi, mọi thứ ở Bắc Kinh vẫn như cũ, không có cái gì khác biệt...
Tô Trà đến thành phố S lúc chín giờ rưỡi tối, suy xét thời gian có hạn, Tô Trà không liên lạc với trường bên kia ngay mà nhờ Trương Huy sắp xếp một khách sạn ở.
Ngày thứ hai, Tô Trà ăn sáng xong mới đến đại học quốc gia thành phố S.
Thật ra đa số người không biết, đại học quốc gia Bắc Kinh là một phân hiệu, mà cơ sở chính của trường đại học quốc gia trên thực tế nằm ở thành phố S.
Tô Trà từ phân hiệu đến cơ sở chính, cô vừa xuất hiện trong trường đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Vốn khuôn mặt của Tô Trà cũng không đại trà, khuôn mặt này của cô đừng nói ở thời đại này, cho dù là ở giới giải trí đời sau, cô cũng nhất định sẽ nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Càng không nhắc đến khí chất trên người Tô Trà, cũng khiến người khác khó mà xem nhẹ.
Tô Trà đi trong khuôn viên trường, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của người khác, nhưng Tô Trà quả thực lạnh nhạt bình tĩnh, cô đi đường của cô, hoàn toàn không để ý ánh mắt của người khác.
Đối với trường học xuất hiện một cô gái xinh đẹp như vậy, nhiều người bắt đầu âm thầm suy đoán.
Bạn học này trông lạ mặt, chắc là không phải sinh viên trong trường, nhìn tuổi tác cũng tương đương bọn họ, chẳng lẽ đến tìm người?
Cũng xem như đánh bậy đánh bạ, bọn họ thật sự đoán trúng.
Tô Trà tìm giáo sư Tiêu nhưng không may ông ấy lại không ở trong trường.
Giáo sư Tiêu không có mặt, nhưng lãnh đạo trường có mặt, bọn họ đã sớm nhận được tin tức, đợi mấy ngày, bây giờ người cuối cùng cũng đến.
Nhóm chiêu đãi nhìn thấy đối phương là một cô gái tuổi tác tương đương với đám con cháu nhà họ, các lãnh đạo trong trường đều sửng sốt.
Cấp trên gọi các đồng chí bọn họ đón người, bọn họ tưởng khí thế lớn như vậy dù sao cũng phải là một chuyên gia bốn mươi năm mươi tuổi, không ngờ…
Các lãnh đạo trong trường vẻ mặt như c.h.ế.t lặng, nhưng cái gì cũng không dám hỏi.
Cô có thể để cấp trên gọi điện xuống, cái này bọn họ có thể tùy tiện hỏi sao?
Tô Trà vẫn có chút không quen khi đối mặt với một nhóm lãnh đạo nhiệt tình hiếu khách.
Cho nên lúc đối mặt với nhóm lãnh đạo trường hỏi cô có muốn ăn cơm hoặc đến văn phòng uống trà không, cô đều khéo léo từ chối, cô lập tức biểu đạt thẳng thắn liệu mình có thể đến phòng thí nghiệm trường xem không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-417.html.]
Tô Trà hỏi như vậy, nhóm lãnh đạo trường hiển nhiên trả lời: “Không thành vấn đề”.
Quá nhiều người, cuối cùng hiệu trưởng sắp xếp một thầy giáo dẫn Tô Trà đi phòng thí nghiệm.
Tòa nhà dạy học ở phía Tây của phòng thí nghiệm trường học, đi bộ hơn mười mấy phút.
Thầy giáo dẫn Tô Trà đến tòa nhà giảng dạy phòng thí nghiệm, đến lầu ba, cuối cùng dừng ở trước một cánh cửa.
“Bạn học Tô, đây là phòng thí nghiệm của giáo sư Tiêu, giáo sư Tiêu hiện tại không ở trong phòng thí nghiệm, ở đây hình như là nhóm của giáo sư Tiêu, em cũng biết phòng thí nghiệm có quy định không cho phép người lạ vào, cho nên trước khi giáo sư Tiêu quay lại… E là em không thể vào.” Lúc thầy giáo nói có hơi xấu hổ.
Ở phòng thí nghiệm đương nhiên không thể tùy ý ra vào, nếu ai cũng có thể tùy ý ra vào thì còn gì nữa, đừng nói là người lạ, cho dù là thành viên cũng không được phép làm việc riêng trong phòng thí nghiệm, ví dụ như ăn uống…
Quy định Tô Trà đều hiểu, vì thế cô cười trả lời: “Không sao ạ, khi nào giáo sư Tiêu quay lại? Nếu nhanh thì em đợi, nếu chậm thì em về trước, buổi chiều lại đến cũng thế.”
“Giáo sư đang trên đường về, em chờ một chút nữa, chắc khoảng ba mươi phút nữa giáo sư sẽ về tới.” Thầy giáo trả lời.
Vừa nãy Tô Trà vừa xuất hiện nhóm lãnh đạo trường học đã liên lạc với giáo sư Tiêu, cũng xác định giáo sư Tiêu đang trên đường trở về, lúc này thầy giáo mới có thể trả lời Tô Trà.
Nghe thấy còn ba mươi phút nữa, Tô Trà lại nói: “Thầy cứ làm công việc của thầy đi ạ, em ở đây cũng không cần thầy chăm sóc đâu ạ.”
“Không không, thầy đợi với em.” Thầy giáo xua tay trả lời, sau đó thầy giáo cảm thấy chờ đợi rất nhàm chán vô ích, ông ấy bèn đề nghị: “Hay là thầy dẫn em đi vòng quanh trường chúng ta.”
“Dạ, làm phiền thầy rồi”, Tô Trà khéo léo trả lời.
Chủ yếu là nếu đã chờ vô ích như vậy, thầy giáo vẫn ở bên cạnh chờ với mình, quả thật rất xấu hổ.
Dứt khoát đi dạo xung quanh, làm quen môi trường mới cũng tốt.
Sau khi thầy giáo dẫn Tô Châu đi dạo quanh trường gần phòng thí nghiệm, lúc bọn họ đi dạo xong quay về thì vừa khéo gặp trúng giáo sư Tiêu ngay dưới tòa nhà dạy học.
Giáo sư Tiêu cũng chính là Tiêu Quang Minh, tuổi ngoài 50, trông ông ấy cũng trạc tuổi với giáo sư cũ trong trường đại học của Tô Trà, mái tóc hoa râm và tóc được cắt gọn gàng, trên người mặc áo sơ mi trắng quần đen, nét mặt mỉm cười dịu dàng.
Trong đôi mắt của Tiêu Quang Minh lóe lên một ánh nhìn dò xét khi lần đầu tiên nhìn thấy Tô Trà, không ngờ đối phương trẻ tuổi như vậy.
“Bạn học Tô.” Tiêu Quang Minh chủ động chào hỏi.
“Chào giáo sư Tiêu ạ, em là Tô Trà.” Tô Trà lễ phép mỉm cười trả lời.
Sau khi ông ấy xác định không nhận nhầm người, Tiêu Quang Minh mới nói với thầy giáo bên cạnh Tô Trà: “Thầy Vương, thầy tiếp tục làm việc của mình đi, Tô Trà, em đi với tôi lên đó nhé.”
Tiêu Quang Minh nói xong, trực tiếp cất bước đi đến cửa cầu thang.
Nhìn thấy động tác của giáo sư Tiêu, Tô Trà mỉm cười và vẫy tay với thầy giáo đã đón tiếp cô hơn nửa giờ, cười nói cảm ơn rồi lập tức cất bước đi theo Tiêu Quang Minh.
Tiêu Quang Minh đi phía trước cũng nghe thấy Tô Trà cảm ơn người đồng nghiệp phía sau ông ấy, ấn tượng của ông về Tô Trà đã cải thiện một chút.
Nhìn qua tuy tuổi tác không lớn, nhưng về mặt đối nhân xử thế vẫn rất tốt.
Trước đó trường học gọi ông về, Tiêu Quang Minh có chút không vui, nhưng từ trước đến nay ông ấy không phải là người phiến diện, cho nên khi gặp Tô Trà lần đầu tiên, ông ấy không có bất kỳ cảm xúc hay thành kiến
nào.