Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 418
Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:27:27
Lượt xem: 102
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một người được giáo sư đại học quốc gia Bắc Kinh đề cử đến đây, quả nhiên không khiến người khác thất vọng.
Ấn tượng lần đầu khá tốt, chỉ là không biết năng lực như nào, đối với việc này, Tiêu Quang Minh tính quan sát thêm một thời gian.
Tiêu Quang Minh bề ngoài dịu dàng như ngọc, nhưng nghĩ đến nhóm thí nghiệm của ông ấy, phải có bản lĩnh kiên định mới được.
Nhiều người có trình độ sơ cấp muốn vào dự án của ông ấy, ông ấy điềm nhiên lược bỏ rất nhiều, không quan tâm sắc mặt của người khác, không có năng lực thì đừng vào nhóm ông ấy, do vậy có thể thấy được Tiêu Quang Minh cũng không phải là người mềm lòng.
Tô Trà đi sau Tiêu Quang Minh, Trương Huy đi sau Tô Trà, ba người cùng đi lên lầu.
Bây giờ Trương Huy đã quay trở lại, Tô Trà sắp xếp mọi thứ như trước, Trương Huy bảo vệ cô ở bên ngoài, Vu Kế Vĩ âm thầm ẩn núp bảo vệ.
Đi đến phòng thí nghiệm, Tiêu Quang Minh trực tiếp mở cửa đi vào.
Tô Trà cất bước theo sau, Trương Huy thì tự giác dừng ở ngoài cửa.
Tiêu Quang Minh vừa xuất hiện, người trong phòng thí nghiệm ngay từ đầu không có thời gian chú ý, nhưng vẫn có người đã nhận ra Tô Trà sau lưng Tiêu Quang Minh.
Tuổi tác các thành viên trong nhóm thí nghiệm không giống nhau, Tô Trà thấy có hai người trẻ lớn hơn cô vài tuổi trong phòng thí nghiệm, một nam một nữ, hai người này nhìn qua chưa đến ba mươi ba mốt tuổi.
“Bốp bốp bốp.” Tiêu Quang Minh vỗ vỗ tay, thấy những người khác đều chú ý, Tiêu Quang Minh mới nói: “Nào, giới thiệu với mọi người, đây là đồng chí đến từ Bắc Kinh, Tô Trà, đề nghị mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.”
Những người khác vỗ tay, ánh mắt tò mò sôi nổi nhìn Tô Trà.
Thì ra đây là người bên trường đại học Bắc Kinh đề cử, nhìn tuổi tác cũng gần bằng con trai của giáo sư Tiêu.
Người trẻ bây giờ đều giỏi giang như vậy sao?
“Tiêu Nhiên, cậu hướng dẫn Tô Trà.” Một câu nói của Tiêu Quang Minh đã sắp xếp xong cho Tô Trà.
Tô Trà mới đến nên cũng không có ý kiến với sự sắp xếp của giáo sư Tiêu.
Tiêu Nhiên là người trẻ tuổi trong phòng thí nghiệm, anh ta khoảng hơn hai mươi tuổi.
Tiêu Nhiên được giao nhiệm vụ, ánh mắt anh ta đánh giá Tô Trà trong chốc lát, sau đó mới nói: “Em lại đây, anh sắp xếp một ít việc cho em làm”.
Đối với cô nàng trẻ tuổi nhỏ hơn mình, Tiêu Nhiên lại dịu dàng hơn chút.
Công việc mà Tiêu Nhiên sắp xếp cho Tô Trà là sắp xếp số liệu, sắp xếp số liệu bao gồm ghi lại, kiểm tra, thẩm tra, đây cũng coi là công việc nhẹ nhàng nhất, chỉ cần nhấc bút lên mà viết thôi.
Không thể không nói, công việc mà Tiêu Nhiên sắp xếp rất thích hợp với Tô Trà.
Đối với người có khả năng tính nhẩm xuất sắc như Tô Trà mà nói, sắp xếp số liệu… rất đơn giản.
Nó giống như nghỉ phép vẫn được nhận lương nghỉ ngơi, thoải mái.
Lúc Tiêu Nhiên đưa số liệu cho Tô Trà còn lo lắng cô sẽ không biết, anh ta còn giải thích ngắn gọn cho cô.
Tiêu Nhiên nói, Tô Trà nghiêm túc lắng nghe.
Giải thích xong, Tiêu Nhiên vẫn chưa yên tâm hỏi một câu: “Hiểu chưa?”.
“Em hiểu rồi ạ”.Tô Trà gật đầu trả lời.
“Đã hiểu thiệt chưa, không hiểu thì hỏi anh, sắp xếp số liệu rất quan trọng.” Bất kỳ phần nào của dữ liệu nghiên cứu khoa học đều rất quan trọng, đối với việc này Tiêu Nhiên cũng không dám qua loa.
“Em hiểu thật rồi”. Tô Trà lại gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-418.html.]
Nghe Tô Trà nói như vậy, Tiêu Nhiên tuy rằng không yên lòng nhưng vẫn đi làm việc của mình.
Trong phòng thí nghiệm ai cũng có việc của mình, công việc ngày đầu tiên bận bịu đủ thứ, hầu như không có thời gian nói chuyện tán gẫu, Tô Trà nhẹ nhàng hơn, cô chỉ cần cầm bút đi qua xem khi những người khác đưa số liệu ra, sau đó đăng kí.
Tiêu Quang Minh bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn ngẫu nhiên nhìn Tô Trà mới đến, sau khi xác định cô chăm chỉ làm việc thì ông cũng không chú ý quá nhiều nữa.
Tô Trà cảm thấy sắp xếp số liệu thật sự nhẹ nhàng, giữa trưa khi những người khác còn bận bịu thì Tô Trà vẫn còn có thời gian đi căn tin ăn cơm, khi cô quay về nhóm số liệu tiếp theo còn chưa ra.
Với một người mới đến như cô, Tô Trà linh hoạt như cá gặp nước, sắp xếp công việc ngay ngắn, cũng không tự tiện nhúng tay vào công việc người khác.
Mặc dù Tô Trà nhìn thấy có một nhóm tính số liệu sai, nhưng lúc cô ghi chép chỉ đánh dấu hiệu.
Về phần sửa lỗi và chỉ ra lỗi của người khác, Tô Trà tỏ vẻ: “Không được không được”.
Nói đùa à, cô là người mới đến, người mới trực tiếp chỉ vào người khác nói người ta chỗ này sai chỗ kia sai à?
Lúc này chắc mình bị người ta cho rằng bới lông tìm vết mất thôi!
Cho nên, Tô Trà cảm thấy vẫn nên khiêm tốn chút, dù sao chỗ ghi chép cô đã đánh dấu rồi, nếu số liệu nộp lên cuối cùng có sai hay không thì biết liền.
Bận bịu đến gần tám giờ, Tiêu Nhiên tìm Tô Trà, để cô có thể đi về nghỉ ngơi trước, hơn nữa anh ta thể hiện sự thông cảm khi lần đầu đến, sợ cô không thích ứng được.
Tô Trà cũng đồng ý với hành động quan tâm như vậy.
Công việc được phân công cô không chậm trễ, kiểu sinh hoạt tan làm đúng giờ này làm cô đột nhiên hơi không quen.
Đối với Tô Trà mà nói lượng công việc hôm nay không tính là gì
Tan làm, sau đó cô về khách sạn, ngủ một giấc ngon lành, ngày mai lại là một ngày mới.
Tô Trà mỉm cười chào hỏi những người khác rồi rời đi trước.
Tô Trà vừa mới đi, trong phòng thí nghiệm có người không nhịn được tò mò chuyện Tô Trà.
Nhưng phòng thí nghiệm không tám chuyện, mọi người nói một hai câu rồi chuẩn bị thu dọn rời đi.
Lúc này, Tiêu Nhiên giao số liệu mà Tô Trà sắp xếp cho Tiêu Quang Minh.
Tiêu Quang Minh cầm số liệu, ông ấy lật qua lật lại, phần trước không có vấn đề, nhưng khi ông ấy lật trang lại, vừa liếc mắt ông ấy đã thấy đánh dấu một tổ số liệu.
Tiêu Quang Minh nhìn kỹ một chút, sau đó ông ấy lập tức gọi thành viên trong phối hợp số liệu.
“Dương Vận, cậu chờ một chút, cậu qua đây xem, cậu làm lại tổ số liệu này lần nữa đi.”
Nghe lời nói của Tiêu Quang Minh, người tên Dương Vận đi đến, nhìn kết quả số liệu, nhíu mày nói: “Đây là tổ số liệu tôi tính ra sao? Đồng chí mới đến đánh dấu như vậy, ý gì đây? Cảm thấy tôi sai sao, lẽ nào Tô Trà còn giỏi hơn cả máy móc sao?”
“Sai hay không, cậu làm lại thì biết?" Tiêu Quang Minh mỉm cười trả lời.
Làm lại một lần, ai sai sẽ rõ ràng, Tiêu Quang Minh không thiên vị ai, nhưng số liệu ông ấy không thể để xảy ra sai xót.
Nghe Tiêu Quang Minh nói, trong lòng Dương Vận không quá thoải mái, anh ta cảm thấy mình không sai.
Hơn nữa, làm lại một lần phải mất hơn nửa giờ, lỡ không sai, còn lãng phí cả một giờ.
Nhưng Tiêu Quang Minh đã nói, Dương Vận bèn quay lại làm lại.
Những người khác vốn dĩ chuẩn bị rời đi, thấy cảnh như vậy, họ đều sôi nổi tò mò nhìn về phía Dương Vận.