Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 419
Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:27:29
Lượt xem: 117
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dữ liệu này là do đồng chí mới sắp xếp, Tô Trà lại đánh dấu Dương Vận sai, thật hay giả vậy?
Lòng hiếu kì của con người rất lớn, nhìn Dương Vận làm lại từng bước một, mọi người đều chăm chú nhìn.
Mất khoảng bốn mươi năm phút đã có kết quả.
Nhìn tổ số liệu, những người xung quanh Dương Vận lập tức mở to mắt nhìn…
Nhìn thấy Dương Vận sắp xếp lại nhóm dữ liệu thêm lần nữa, những người đang đứng gần đó cũng không nói tiếng nào.
Đừng nói là người khác, ngay cả bản thân Dương Vận cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Mặc dù hay đùa giỡn nhưng anh ta cũng là một người chuyên nghiệp. Nhưng dù sao đi nữa, vấn đề khi xảy ra sai sót trong quá trình làm việc cũng là chuyện khó tránh khỏi, đặc biệt là khi phải xem xét một lượng dữ liệu khổng lồ như thế.
Tuy nhiên, bị một cô gái trẻ mới đến chỉ ra lỗi lầm của mình thì chẳng khác nào vả vào mặt anh ta một cú đau điếng.
Nhưng trên thực tế, Dương Vận cũng không phải là quá khó chịu.
Tiêu Quang Minh, người đang đứng bên cạnh, cũng đi tới và nhìn thấy nhóm dữ liệu mà Dương Vận đã sắp xếp lại, có thể nói là giống y đúc với cách đánh dấu của Tô Trà.
Tiêu Quang Minh hơi nhướng mày, thầm nghĩ: "Ồ, thật thú vị."
Thật không hổ danh là người được các giáo sư từ cơ sở Bắc Kinh giới thiệu đến đây. Tô Trà chắc chắn không phải là một người bình thường. Bằng chính khả năng của mình, cô đã khiến mọi người phải thán phục.
"Được rồi, nếu nhóm dữ liệu này đã được làm rõ, chúng ta hãy thu dọn đồ đạc và tan làm thôi." Tiêu Quang Minh vừa nói vừa lấy bút ra và trực tiếp sửa những lỗi mà Tô Trà đã đánh dấu.
Khi nghe những lời của Tiêu Quang Minh, những người khác bắt đầu thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi. Và xem ra, người mới đến ngày hôm nay đã tạo cho bọn họ một ấn tượng rất sâu sắc, hoàn toàn hạ mã uy(*).
(*) Hạ mã uy: câu trong Hán thư, dùng để chỉ quan lại mới đến nhậm chức giương uy đối với thuộc hạ, sau để chỉ giương uy đối với đối phương nói chung, cũng để chỉ hạ uy phong của đối phương.
Những người có trí thức, đặc biệt là những người năng lực thì thường có xu hướng hơi kiêu ngạo.
Những người có thể vào nhóm dự án của Tiêu Quang Minh đều là những cá nhân và cũng là những người mới có tài năng. Vì vậy, họ không quá nhiệt tình với một người mới đến như Tô Trà.
Nhưng bây giờ, cách mà cô vả vào mặt Dương Vận như vậy cũng chẳng khác nào vả vào mặt bọn họ.
Những ai đang đứng trong phòng, ít nhiều cũng sẽ thấy nóng mặt. Trước đây họ đã nghĩ rằng bản thân có lợi thế khi đứng trước người mới, nhưng bây giờ cô đã ra tay, cú đánh úp quá đỉnh, họ không phải là đối thủ của cô.
Một nhóm người rời khỏi phòng thí nghiệm với vẻ mặt bối rối. Tiêu Quang Minh và Tiêu Nhiên đi ở phía sau cùng.
Hai cha con tách khỏi những người khác, Tiêu Quang Minh nhìn về phía con trai đang đi bên cạnh mình và hỏi: "Chà, nói cha nghe thử xem suy nghĩ của con về người mới là như thế nào?"
Khi nghe câu hỏi của cha mình, Tiêu Nhiên suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng.
"Tô Trà trông có vẻ không già dặn, nhưng hôm nay cha cũng thấy đấy, cô ấy rất có năng lực."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-419.html.]
"Ngay ngày đầu tiên đến đây, cô ấy đã không có bất kỳ vấn đề nào trong việc thích nghi. Con cũng nghĩ rằng khối lượng công việc ở đây khá nhẹ đối với Tô Trà. Mặc dù đây là lần đầu tiên làm việc cùng nhau, nhưng con cảm thấy Tô Trà có tài hơn con nhiều."
Nghe những lời của Tiêu Nhiên, Tiêu Quang Minh nhướng mày ngạc nhiên.
Không phải ông ấy muốn khoe khoang, mà là con trai Tiêu Nhiên của ông từ nhỏ đã thông minh, rất được người khác coi trọng. Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Tiêu Quang Minh nghe anh ta đánh giá cao như vậy về một người nào đó.
Và tất nhiên, Tiêu Quang Minh cũng phải công nhận rằng Tô Trà thực sự thông minh. Có lẽ những gì cô thể hiện còn chưa phải là toàn bộ khả năng của mình.
Nhưng điều này vẫn không ngăn cản Tiêu Quang Minh thừa nhận năng lực làm việc của Tô Trà.
"Cha, đừng cảm thấy là con đang nói quá, từ trước đến nay con luôn tin vào trực giác của mình. Hôm nay sau khi gặp Tô Trà, trực giác nói cho con biết cô ấy chắc chắn là có năng lực hơn con rất nhiều." Tiêu Nhiên nghiêm túc nói.
"Được, chúng ta cứ theo dõi tiếp đi." Dù là con la hay con ngựa, cứ thả nó ra ngoài đi dạo rồi sẽ biết.
Tiêu Quang Minh khác với con trai mình. Ông ấy không tin vào trực giác, mà chỉ tin vào những gì mình thấy. Liệu Tô Trà có thể có tài đến mức nào ... ông ấy vẫn đang chờ xem.
Trong khi hai cha con đang thảo luận về Tô Trà, trong lòng của Dương Vận ở bên khác cũng khá phức tạp.
"Ha ha, Dương Vận, cậu cứ yên tâm đi, cũng không phải do cậu cố ý, biết sửa sai là được." Một đồng nghiệp vui vẻ khuyên bảo.
Dương Vận ngước nhìn đồng nghiệp của mình, một lúc sau mới cất lời:
"Tôi không hề ghen tị hay cảm thấy không bằng lòng với người mới, hiểu không? Tôi chỉ hơi không thoải mái thôi. Nhưng điều tôi tò mò hơn là người mới đến hôm nay, cô gái tên Tô Trà kia đã làm thế nào để có thể nhận ra rằng bộ dữ liệu của tôi đã sai? Dù cho tính toán trên máy tính thì cũng mất nhiều thời gian và càng không thể tính nhẩm. Ngay cả tôi cũng mất đến hơn nửa giờ đồng hồ mới tìm thấy lỗi sai. Vậy thì cô ấy đã làm cách nào?"
"Ra là vẫn còn những người tài như vậy trên thế giới, quá giỏi luôn đúng không? Không ngờ vẫn còn có những người có năng lực đến như vậy. Chà, những người được Bắc Kinh tiến cử cũng có bản lĩnh quá đi."
Dương Vận cảm thấy khó chịu, nhưng anh ta không phải là người nhỏ nhen. Chuyện này đã qua, phát hiện ra sai lầm kịp thời còn tốt hơn là để sau này mới phát hiện, đến lúc đó sẽ phải làm lại từ đầu.
Thậm chí, anh ta còn phải cảm ơn Tô Trà vì đã giúp mình tránh khỏi nhiều việc rối rắm hơn trong tương lai.
Dương Vận vốn là người tốt, có tư tưởng thoáng và có một cái nhìn bao quát về mỗi người và mỗi việc. Những chuyện nhỏ nhặt đều nhanh chóng bị anh ta vứt sang một bên.
Nghe thấy Dương Vận nói như vậy, đồng nghiệp cười tủm tỉm đáp:
"Cậu biết không, trên đời này chắc chắn vẫn có thiên tài, ở trong mắt của những người khác, chúng ta được coi là thiên tài, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, đến khi đứng trước một thiên tài thật sự, chúng ta cũng chẳng cao lớn cho là mấy."
Thực ra thừa nhận người khác giỏi hơn mình không khó lắm.
Còn về phía Tô Trà, người đang là trung tâm của cuộc trò chuyện thì đang làm gì?
Cô đã nằm trong khách sạn chuẩn bị nghỉ ngơi. Cuối cùng cũng có thể tan làm đúng giờ, Tô Trà định ngủ sớm dậy sớm, quyết tâm chăm sóc bản thân thật tốt.
Tuy nhiên ngay khi cô vừa nhắm mắt lại thì hệ thống lại hiện lên.
"Ký chủ, tôi cảm thấy không yên lòng."
"Không khỏe thì đi ngủ sớm một chút đi." Tô Trà uể oải nhắm mắt và đáp lời. Sau đó, cô kéo chăn, định đi ngủ.