Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 422

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:28:21
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mấy năm trước, em chính là người đạt huy chương vàng trong cuộc thi toán học đúng không?” Tiêu Nhiên mở miệng hỏi.

Độ“Mấy năm trước, em chính là người đạt huy chương vàng trong cuộc thi toán học đúng không?” Tiêu Nhiên mở miệng hỏi.

Đột nhiên có người nhắc đến chuyện đó khiến Tô Trà hơi bất ngờ, sau đó cô gật đầu và bình tĩnh nói: “Đúng rồi, lần đó em cũng nhận được thông báo tuyển thẳng.”

“Không phải em đã được Đại học Bắc Kinh tuyển thẳng hả? Sao lại đến Đại học Quốc gia?” Tiêu Nhiên tiếp tục hỏi.

Nghe thấy thế, Tô Trà hỏi lại một câu: “Sao anh biết em được tuyển thẳng vào Bắc Kinh?”

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của chính chủ, Tiêu Nhiên cảm thấy bất lực.

Tô Trà vẫn không biết hồi đó mình nổi tiếng cỡ nào?

Tiêu Nhiên cũng chú ý đến tin tức năm đó, ban đầu, kết quả của anh ta trong cuộc thi toán học suốt hai năm qua không khả quan cho lắm, nhưng đột nhiên có một người mà anh ta không lường trước được lại xuất hiện và giành được huy chương vàng, điều này sao lại không thu hút sự chút ý của anh ta cho được?

Trước đây có nhiều trường đại học vì tranh nhau mà không quan tâm đến tình giao hảo, đến cuối cùng Đại học Bắc Kinh đã dành được vị trí đầu tiên.

Đến khi trả hỏi nửa ngày trời thì mới phát hiện ra, ngay cả chính chủ là Tô Trà cũng không hay biết bản thân mình nổi tiếng đến mức nào.

“Em không biết sao, trước đây chuyện của em thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng ảnh chụp lại không rõ lắn. Sau đó, lại có tin đồn nói rằng em từ chối phỏng vấn nên mọi tin tức về em đều chỉ được đăng dưới dạng văn bản.”

Vẻ mặt của Tô Trà càng lúc càng hoang mang, có luôn hả?

Sau cuộc thi đó, hầu như ngày nào cũng có rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến nhà cô, tất cả đều là để phỏng vấn hoặc từ các trường đại học khác nhau.

Tô Trà cũng không thể nhớ rõ mọi thứ, nhưng cô nhớ mình đã từ chối các cuộc phỏng vấn và từ chối lời mời từ các trường đại học khác sau khi quyết định đến Đại học Bắc Kinh.

Bỗng nhiên nghe được Tiêu Nhiên nhắc tới chuyện này, Tô Trà chỉ có thể thốt lên một câu: Ôi, sự thật đã chứng minh rằng, với năng lực này không cho phép cô khiêm tốn nha.

Những sự kiện này đã xảy ra vài năm trước rồi mà Tiêu Nhiên vẫn biết về chúng.

E hèm, tất cả là do Tô Trà quá xuất sắc.

"Ừm, lúc đó em còn tưởng rằng chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ rằng tòa soạn kia vẫn còn muốn phỏng vấn." Tô Trà bình tĩnh và khiêm tốn nói.

Khi hệ thống lén lút nhìn Tô Trà cũng nhịn không được mà cười thành tiếng.

Nó không quen biết người phụ nữ tự luyến này.

Bề ngoài cô rất khiêm tốn, nhưng bên trong thì sắp nở hoa rồi.

Tô Trà còn giả vờ thẳng thắn, ôi chao ơi~

Lúc này, một vài đồng nghiệp bên cạnh đang thảo luận về thương hiệu tivi màu và tủ lạnh yêu nước đang được ưa chuộng vào năm nay.

"Tôi nghĩ nhà thiết kế của thương hiệu yêu nước này thực sự tuyệt vời. Hơn nữa, bọn họ hiện đã có con chip của riêng mình. Tôi thực sự ngưỡng mộ người đã thiết kế ra con chip. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đãi người ấy một bữa." Một trong những đồng nghiệp nói.

"Đúng đúng, người đứng đầu dự án về con chip thật sự rất lợi hại, tuy rằng không biết là ai, nhưng tôi thật sự hâm mộ người đó."

Khi nói đến dự án chip, tất cả họ đều hành động như những người hâm mộ chính hiệu. Dự án chip đã tát thẳng vào mặt một quốc gia nào đó ngay khi nó vừa ra mắt, và điều đó thật tuyệt.

Nghe những lời tâng bốc từ đồng nghiệp, Tô Trà đột nhiên bị nghẹn và ho dữ dội.

Hành động ấy của cô đã thu hút sự chú ý của những người khác, các đồng nghiệp nhìn sang và quan tâm hỏi han cô.

"Tô Trà, cô không sao chứ?"

"Chỉ nghẹn thôi. Uống miếng nước là đỡ ấy mà."

Tô Trà nhanh chóng uống vài ngụm nước để bình tĩnh lại. Nghe thấy mấy lời vừa nãy của đồng nghiệp đã khiến cô không kịp trở tay.

Tuy nhiên Tô Trà không ngờ sẽ có nhiều bất ngờ hơn nữa. Một nhóm người tiếp tục trò chuyện và nhận thấy Tô Trà cứ im lặng nên muốn kéo cô vào cuộc trò chuyện.

"Ha ha ha, Tô Trà, cô cũng hâm mộ người phụ trách cho dự án con chip sao? Tuy rằng chúng ta không biết đó là ai, nhưng nghe nói bọn họ đã làm việc ở viện nghiên cứu, thật giỏi quá đi.." Một đồng nghiệp cười nói.

"Hì hì." Tô Trà gượng cười đáp: "Đúng đúng, tôi cũng hâm mộ."

Cô có thể nói gì khác sao? Thấy đồng nghiệp nhiệt tình, cô cũng chỉ biết chiều theo. Tô Trà cũng không thể nói rằng cô không thích chính mình, phải không?

Tô Trà đỏ mặt và nghĩ thầm: Tôi cũng ngưỡng mộ bản thân mình!

Đây là lần đầu tiên cô nhận ra điều này.

Tô Trà chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ buôn chuyện về chính mình với đồng nghiệp.

Không có gì phải ngại

Nghe nhiều lời tâng bốc từ đồng nghiệp, Tô Trà dần đi từ sự xấu hổ đến bình thản như chẳng có chuyện gì.

Nhất là khi cô nghe thấy những lời khen ngợi của mọi người mọi người và còn hùa theo vài câu, sự thẹn thùng khi nãy của cô như thể đã hóa hư vô.

Hệ thống cũng phục sát đất trước khả năng thích ứng phi thường của Tô Trà trong những tình huống như thế này.

Trước đây, khi cô phàn nàn về việc người nhà của mình bị mắc chứng tự luyến trong giao tiếp, hệ thống còn cho rằng Tô Trà nói cũng có lý.

Nhưng mà hình như cái tính tự luyến này còn có thể di truyền.

Như câu nói "Cha nào con nấy", độ tự luyến của Tô Trà không hề thua kém các thành viên trong gia đình cô.

Từ căng tin trở về phòng thí nghiệm, lần này, ánh mắt của Tiêu Nhiên đặt lên người Tô Trà còn lâu hơn lúc nãy.

Thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng cái nhìn dù chỉ là thoáng qua của anh ta.

Nhưng từ đôi mắt ấy, Tô Trà cũng chỉ có thể đoán ra được sự tò mò. Ngoài ra, cô không thể phân biệt được bất kỳ cảm xúc nào khác.

Đúng thật là như vậy, Tiêu Nhiên đang rất hiếu kỳ về Tô Trà. Kể từ khi anh ta biết rằng Tô Trà là người giành được huy chương vàng trong một cuộc thi vài năm trước thì anh ta luôn cho rằng Tô Trà không nên kín tiếng đến mức này.

Hơn nữa, với trí thông minh của mình, cô đáng lẽ không cần thiết phải khiêm tốn đến như vậy.

Tiêu Nhiên cứ có cảm giác rằng vẫn còn điều gì đó không ổn, nhưng anh ta lại không thể tìm ra nó.

Người ta nói rằng khi bạn bắt đầu tò mò về ai đó, bạn có thể sẽ càng tò mò hơn về họ trong tương lai và dần quan tâm nhiều hơn đến người đó, cuối cùng là nảy sinh tình cảm.

Càng nhìn Tô Trà nhiều hơn, Tiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy như thể cô ngày càng đẹp, một vẻ đẹp mà anh ta chưa từng nhận ra trước đây.

Trong lòng Tiêu Nhiên dần nảy sinh một cảm giác khác thường.

Tô Trà có thể nhìn thấu hành động của anh ta, mặc dù cô vẫn có hơi thẳng tính khi nói đến chuyện tình cảm, nhưng cô cũng không phải là kẻ ngốc. Ánh mắt của Tiêu Nhiên quá dễ đọc.

Vì vậy, khi Tô Trà vừa hoàn thành công việc, cô đã đến nói chuyện với Tiêu Nhiên.

"Đừng tò mò về em.” Cô chính là loại người thích kín tiếng, nếu cứ gặp vận đào hoa thì sẽ gây rắc rối cho cô.

Tiêu Nhiên đã đỏ mặt khi nghe những lời của Tô Trà, anh ta cảm thấy vô cùng lúng túng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-422.html.]

Phải một lúc sau anh ta mới dần phản ứng lại và xua tay, giải thích: “Ý anh không phải vậy, em đừng hiểu lầm”.

t nhiên có người nhắc đến chuyện đó khiến Tô Trà hơi bất ngờ, sau đó cô gật đầu và bình tĩnh nói: “Đúng rồi, lần đó em cũng nhận được thông báo tuyển thẳng.”

“Không phải em đã được Đại học Bắc Kinh tuyển thẳng hả? Sao lại đến Đại học Quốc gia?” Tiêu Nhiên tiếp tục hỏi.

Nghe thấy thế, Tô Trà hỏi lại một câu: “Sao anh biết em được tuyển thẳng vào Bắc Kinh?”

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của chính chủ, Tiêu Nhiên cảm thấy bất lực.

Tô Trà vẫn không biết hồi đó mình nổi tiếng cỡ nào?

Tiêu Nhiên cũng chú ý đến tin tức năm đó, ban đầu, kết quả của anh ta trong cuộc thi toán học suốt hai năm qua không khả quan cho lắm, nhưng đột nhiên có một người mà anh ta không lường trước được lại xuất hiện và giành được huy chương vàng, điều này sao lại không thu hút sự chút ý của anh ta cho được?

Trước đây có nhiều trường đại học vì tranh nhau mà không quan tâm đến tình giao hảo, đến cuối cùng Đại học Bắc Kinh đã dành được vị trí đầu tiên.

Đến khi trả hỏi nửa ngày trời thì mới phát hiện ra, ngay cả chính chủ là Tô Trà cũng không hay biết bản thân mình nổi tiếng đến mức nào.

“Em không biết sao, trước đây chuyện của em thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng ảnh chụp lại không rõ lắn. Sau đó, lại có tin đồn nói rằng em từ chối phỏng vấn nên mọi tin tức về em đều chỉ được đăng dưới dạng văn bản.”

Vẻ mặt của Tô Trà càng lúc càng hoang mang, có luôn hả?

Sau cuộc thi đó, hầu như ngày nào cũng có rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến nhà cô, tất cả đều là để phỏng vấn hoặc từ các trường đại học khác nhau.

Tô Trà cũng không thể nhớ rõ mọi thứ, nhưng cô nhớ mình đã từ chối các cuộc phỏng vấn và từ chối lời mời từ các trường đại học khác sau khi quyết định đến Đại học Bắc Kinh.

Bỗng nhiên nghe được Tiêu Nhiên nhắc tới chuyện này, Tô Trà chỉ có thể thốt lên một câu: Ôi, sự thật đã chứng minh rằng, với năng lực này không cho phép cô khiêm tốn nha.

Những sự kiện này đã xảy ra vài năm trước rồi mà Tiêu Nhiên vẫn biết về chúng.

E hèm, tất cả là do Tô Trà quá xuất sắc.

"Ừm, lúc đó em còn tưởng rằng chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ rằng tòa soạn kia vẫn còn muốn phỏng vấn." Tô Trà bình tĩnh và khiêm tốn nói.

Khi hệ thống lén lút nhìn Tô Trà cũng nhịn không được mà cười thành tiếng.

Nó không quen biết người phụ nữ tự luyến này.

Bề ngoài cô rất khiêm tốn, nhưng bên trong thì sắp nở hoa rồi.

Tô Trà còn giả vờ thẳng thắn, ôi chao ơi~

Lúc này, một vài đồng nghiệp bên cạnh đang thảo luận về thương hiệu tivi màu và tủ lạnh yêu nước đang được ưa chuộng vào năm nay.

"Tôi nghĩ nhà thiết kế của thương hiệu yêu nước này thực sự tuyệt vời. Hơn nữa, bọn họ hiện đã có con chip của riêng mình. Tôi thực sự ngưỡng mộ người đã thiết kế ra con chip. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đãi người ấy một bữa." Một trong những đồng nghiệp nói.

"Đúng đúng, người đứng đầu dự án về con chip thật sự rất lợi hại, tuy rằng không biết là ai, nhưng tôi thật sự hâm mộ người đó."

Khi nói đến dự án chip, tất cả họ đều hành động như những người hâm mộ chính hiệu. Dự án chip đã tát thẳng vào mặt một quốc gia nào đó ngay khi nó vừa ra mắt, và điều đó thật tuyệt.

Nghe những lời tâng bốc từ đồng nghiệp, Tô Trà đột nhiên bị nghẹn và ho dữ dội.

Hành động ấy của cô đã thu hút sự chú ý của những người khác, các đồng nghiệp nhìn sang và quan tâm hỏi han cô.

"Tô Trà, cô không sao chứ?"

"Chỉ nghẹn thôi. Uống miếng nước là đỡ ấy mà."

Tô Trà nhanh chóng uống vài ngụm nước để bình tĩnh lại. Nghe thấy mấy lời vừa nãy của đồng nghiệp đã khiến cô không kịp trở tay.

Tuy nhiên Tô Trà không ngờ sẽ có nhiều bất ngờ hơn nữa. Một nhóm người tiếp tục trò chuyện và nhận thấy Tô Trà cứ im lặng nên muốn kéo cô vào cuộc trò chuyện.

"Ha ha ha, Tô Trà, cô cũng hâm mộ người phụ trách cho dự án con chip sao? Tuy rằng chúng ta không biết đó là ai, nhưng nghe nói bọn họ đã làm việc ở viện nghiên cứu, thật giỏi quá đi.." Một đồng nghiệp cười nói.

"Hì hì." Tô Trà gượng cười đáp: "Đúng đúng, tôi cũng hâm mộ."

Cô có thể nói gì khác sao? Thấy đồng nghiệp nhiệt tình, cô cũng chỉ biết chiều theo. Tô Trà cũng không thể nói rằng cô không thích chính mình, phải không?

Tô Trà đỏ mặt và nghĩ thầm: Tôi cũng ngưỡng mộ bản thân mình!

Đây là lần đầu tiên cô nhận ra điều này.

Tô Trà chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ buôn chuyện về chính mình với đồng nghiệp.

Không có gì phải ngại

Nghe nhiều lời tâng bốc từ đồng nghiệp, Tô Trà dần đi từ sự xấu hổ đến bình thản như chẳng có chuyện gì.

Nhất là khi cô nghe thấy những lời khen ngợi của mọi người mọi người và còn hùa theo vài câu, sự thẹn thùng khi nãy của cô như thể đã hóa hư vô.

Hệ thống cũng phục sát đất trước khả năng thích ứng phi thường của Tô Trà trong những tình huống như thế này.

Trước đây, khi cô phàn nàn về việc người nhà của mình bị mắc chứng tự luyến trong giao tiếp, hệ thống còn cho rằng Tô Trà nói cũng có lý.

Nhưng mà hình như cái tính tự luyến này còn có thể di truyền.

Như câu nói "Cha nào con nấy", độ tự luyến của Tô Trà không hề thua kém các thành viên trong gia đình cô.

Từ căng tin trở về phòng thí nghiệm, lần này, ánh mắt của Tiêu Nhiên đặt lên người Tô Trà còn lâu hơn lúc nãy.

Thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng cái nhìn dù chỉ là thoáng qua của anh ta.

Nhưng từ đôi mắt ấy, Tô Trà cũng chỉ có thể đoán ra được sự tò mò. Ngoài ra, cô không thể phân biệt được bất kỳ cảm xúc nào khác.

Đúng thật là như vậy, Tiêu Nhiên đang rất hiếu kỳ về Tô Trà. Kể từ khi anh ta biết rằng Tô Trà là người giành được huy chương vàng trong một cuộc thi vài năm trước thì anh ta luôn cho rằng Tô Trà không nên kín tiếng đến mức này.

Hơn nữa, với trí thông minh của mình, cô đáng lẽ không cần thiết phải khiêm tốn đến như vậy.

Tiêu Nhiên cứ có cảm giác rằng vẫn còn điều gì đó không ổn, nhưng anh ta lại không thể tìm ra nó.

Người ta nói rằng khi bạn bắt đầu tò mò về ai đó, bạn có thể sẽ càng tò mò hơn về họ trong tương lai và dần quan tâm nhiều hơn đến người đó, cuối cùng là nảy sinh tình cảm.

Càng nhìn Tô Trà nhiều hơn, Tiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy như thể cô ngày càng đẹp, một vẻ đẹp mà anh ta chưa từng nhận ra trước đây.

Trong lòng Tiêu Nhiên dần nảy sinh một cảm giác khác thường.

Tô Trà có thể nhìn thấu hành động của anh ta, mặc dù cô vẫn có hơi thẳng tính khi nói đến chuyện tình cảm, nhưng cô cũng không phải là kẻ ngốc. Ánh mắt của Tiêu Nhiên quá dễ đọc.

Vì vậy, khi Tô Trà vừa hoàn thành công việc, cô đã đến nói chuyện với Tiêu Nhiên.

"Đừng tò mò về em.” Cô chính là loại người thích kín tiếng, nếu cứ gặp vận đào hoa thì sẽ gây rắc rối cho cô.

Tiêu Nhiên đã đỏ mặt khi nghe những lời của Tô Trà, anh ta cảm thấy vô cùng lúng túng.

Phải một lúc sau anh ta mới dần phản ứng lại và xua tay, giải thích: “Ý anh không phải vậy, em đừng hiểu lầm”.

Loading...