Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 424
Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:28:25
Lượt xem: 101
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Giáo sư Tiêu, hình như chỗ này có gì đó không ổn..." Tô Trà chỉ vào một chỗ nào đó khi cô cất lời.
"Ồ, chỗ nào không ổn thế, nói tôi nghe thử xem." Tiêu Quang Minh hỏi, nhưng ông ấy thật sự không biết chỗ nào có vấn đề thật sao?
Không, ông ấy biết.
Vậy tại sao Tiêu Quang Minh vẫn hỏi Tô Trà. Lý do là vì ông ấy đang tò mò liệu một người học trò mà Lão Bành nhìn trúng có năng lực đến mức nào.
Ngay sau đó, Tô Trà đã chứng mình tài năng của mình.
Lúc đầu, mọi người đều lén lút lắng nghe khi Tô Trà bắt đầu nói, nhưng khi nghe xong, mọi người đều không thể kiềm được mà đi đến nhìn.
Khi Tô Trà nói lại một lần nữa, ai cũng nhận ra rằng thực sự có vấn đề, giống như cô đã đề cập, chỗ đó thật sự không ổn.
Sau khi Tô Trà nói xong, các đồng nghiệp của cô không khỏi tò mò hỏi.
"Tô trà, cô biết nhiều đến vậy sao?"
"Ừ, cô thật tuyệt vời. Kiến thức của cô trong lĩnh vực này thật ấn tượng."
"Kinh nghiệm của cô cũng rất dày dặn. Tô Trà, cô có muốn xem xét việc ở lại nhóm dự án của chúng tôi không?"
Nghe từ lời khen này đến lời khen khác của đồng nghiệp, Tô Trà mỉm cười hả hê.
Sau đó cô vô tình bắt gặp ánh mắt của Tiêu Quang Minh, vẻ mặt như thể đã nhìn thấu của ông ấy khiến cô cảm thấy bối rối.
Biểu hiện "Tôi đã nhìn thấu em" đó có nghĩa là gì?
Chẳng lẽ là là cô sai rồi sao?
Không nên như vậy, bây giờ Tô Trà đang rất thấp thỏm.
Tiêu Quang Minh cười, vẫy vẫy tay rồi nói: "Được rồi được rồi, mọi người quay trở về làm việc đi, đừng tụ tập ở chỗ này."
Sau khi nghe những lời của Tiêu Quang Minh, những người khác cũng cố nói thêm vài câu trước khi trở về vị trí của họ.
Mọi người giải tán xong, Tiêu Quang Minh đột nhiên nói với Tô Trà: "Tô Trà, em có muốn ở lại không?"
Tiêu Quang Minh đã có ý này ngay từ đầu, nhưng sau khi biết về danh tính của Tô Trà, ông ấy không chắc liệu cô có ở lại hay không.
Tuy nhiên, không chắc không có nghĩa là ông ấy sẽ không mở lời. Lỡ như Tô Trà đồng ý thì sao?
Như đã nói, nếu một người có thể sử dụng tốt cái cuốc, thì có thể đào bất kỳ góc tường nào(*)!
(*) Câu này mang nghĩa: Miễn là bạn có chiến lược đúng đắn và nhiều phương pháp khác nhau, thì có thể cướp người từ tay người khác.
Tiêu Quang Minh đã nhắm mục tiêu vào góc tường của Lão Bành, bây giờ chỉ cần canh chuẩn và cuốc xuống là được.
Tuy nhiên, câu trả lời của Tô Trà lại khiến ông ấy thất vọng.
"Xin lỗi, giáo sư Tiêu." Tuy Tô Trà không dứt khoát từ chối, nhưng ý của cô cũng rất rõ ràng.
Cô không thể ở lại. Thứ nhất là vì có tin từ thành phố Bắc Kinh rằng đã nhận được tài liệu cho dự án máy tính điện tử, thứ hai là giáo sư Vương Vinh Bình cũng đã tham dự một cuộc họp cho dự án khóa thông minh. Có khả năng là nó sẽ được phê duyệt sớm.
Là người phụ trách dự án máy tính điện tử và là một trong những người chịu trách nhiệm cho dự án khóa thông minh, Tô Trà không thể ở lại thành phố S quá lâu.
Vì vậy, Tô Trà chỉ có thể lịch sự từ chối lời đề nghị của Tiêu Quang Minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-424.html.]
Bị từ chối khiến Tiêu Quang Minh không khỏi thất vọng.
Ở phía bên kia của phòng thí nghiệm, Tiêu Nhiên theo dõi sự tương tác giữa cha mình và Tô Trà, anh ta cảm thấy rằng hình như ông ấy biết điều gì đó về cô.
Nhưng khi nghe Tô Trà từ chối lời mời của cha mình, Tiêu Nhiên lại càng tò mò hơn về danh tính của cô.
Lại thêm một ngày làm việc nữa kết thúc, mọi người chuẩn bị thu dọn đồ đạc để ra về.
Tô Trà vẫn là người nhanh nhất, sau khi thu dọn đồ đạc, cô chào tạm biệt những người khác và rời đi với Trương Huy.
Vừa đi trên đường, Tô Trà vừa suy nghĩ một chút. Cô đã ở đây được vài ngày rồi, các dự án thí nghiệm đều đang diễn ra suôn sẻ. Về cơ bản, cô có thể rời đi ngay bây giờ, đặc biệt là khi công việc của cô không phải là công việc chủ chốt.
Ngay khi Tô Trà đang cân nhắc ở lại thêm vài ngày trước khi trở về thành phố Bắc Kinh với Trương Huy thì cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói gọi "Trương Huy."
Anh ấy cũng dừng lại khi nghe thấy ai đó gọi tên mình, và nhìn lên.
Cách đó không xa, một người phụ nữ với vẻ mặt vui mừng khi nhìn Trương Huy, sau khi nhìn một hồi lâu thì bà ta mới vội vàng đi tới, dừng ở trước mặt anh ấy.
"Ôi, Trương Huy, đúng là con rồi, vừa rồi dì còn tưởng nhìn nhầm thành người khác, con về từ khi nào thế? Sao không về nhà? Một năm qua mẹ con đều gọi nhưng vẫn không thấy con trở về! "
"Anh Trương, đây là ai?" Tô Trà chuyển ánh mắt sang Trương Huy và hỏi.
"Tô Trà, đây là một dì trong xóm của tôi." Anh ấy giải thích ngắn gọn, sau đó quay sang dì và nói: "Dì, con còn có việc phải làm ở đây, chúng ta nói chuyện sau được không?"
Trương Huy không thể đề cập đến tình huống của Tô Trà, dù sao chuyện này cũng rất khó nói.
Sau khi nghe được giọng nói của cô, người dì kia cũng tò mò mà nhìn sang.
Sau khi đánh giá Tô Trà một lúc, bà ta cũng không nhìn nữa. Mặc dù rất tò mò về cô gái này nhưng bà ta cũng không dám hỏi nhiều. Cô gái này có vẻ như không đến từ một gia đình bình thường.
Một lúc sau, người dì ra về.
Trương Huy và Tô Trà tiếp tục đi về phía khách sạn.
Đi được vài bước, Tô Trà hỏi: "Anh Trương, sao em không nghe nói về việc người nhà của anh ở thành phố S, sao lại không nói? Hơn nữa anh cũng đã trở về, sao lại không về nhà?"
"Anh cũng không nghĩ đến chuyện đó." Trương Huy cũng không đề cập đến việc về nhà.
Nhiệm vụ của anh ấy là bảo vệ Tô Trà, cho nên dù có trở về đi chăng nữa thì việc rời khỏi cô để đi về nhà cũng không tiện.
Lỡ như lại có chuyện gì không hay xảy ra...
Trương Huy không nói, nhưng Tô Trà cũng có thể đoán được suy nghĩ của chỉ qua nét mặt của anh ấy.
Cô liếc nhìn Trương Huy và nói: "Anh Trương, sao anh không về nhà vào ngày mai? Em có thể bảo anh Vu đến đây. Hơn nữa, em cũng không đi đâu cả. Hầu hết thời gian em đều ở trong phòng thí nghiệm rồi mà."
Hơn nữa, chuyện Tô Trà ở lại thành phố S cũng không mấy ai biết nên chắc là sẽ không xảy ra chuyện như lần trước.
Khi nghe những lời của Tô Trà, Trương Huy cũng hơi suy tư.
"Anh Trương, không có việc gì, nếu như anh lo lắng, em có thể gọi điện thoại cho cấp trên để giúp anh xin nghỉ một ngày." Tô Trà cười cười nói.
Có thể nói rằng rằng Trương Huy đã ở bên cô gần như hai mươi bốn giờ mỗi ngày trong suốt ba năm, ngay cả trong tết âm lịch, anh ấy cũng không về nhà. Lần này về nhà một ngày cũng không sao.
Sau khi thuyết phục một hồi lâu, Trương Huy cuối cùng cũng đã quyết định sẽ về nhà vào ngày hôm sau.
Anh ấy đã bàn giao tất cả công việc của mình cho Vu Kế Vĩ, người sẽ thay anh ấy làm việc trong một ngày. Trương Huy đã giải thích mọi thứ rõ ràng trước khi rời đi và dặn Vu Kế Vĩ nhiều lần là đừng quên nhắc Tô Trà ăn trưa tại căng tin.
Tô Trà sẽ quá tập trung vào công việc của mình và quên ăn khi cô quá bận rộn. Đây là điều mà Tô Trà không thể thay đổi.