Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 434

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:28:46
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không cần, chỉ cần phiền anh nói với Tô Trà tôi đã trở về là được." Phó Hành Khanh trả lời.

"Được." Trương Huy đồng ý.

Ngay sau đó hai người họ cúp điện thoại.

Với tin báo này, Phó Hành Khanh chỉ cần đợi Tô Trà có thời gian rảnh sẽ liên lạc với anh thôi.

Mặt khác, Tô Trà vẫn đang ở trong phòng thí nghiệm tại Viện nghiên cứu. Vương Vinh Bình và các thành viên khác cùng tổ dự án cũng đang bận rộn trong phòng thí nghiệm.

Lúc Tô Trà biết chuyện Phó Hành Khanh đã trở về cũng đã tầm một giờ trưa.

Khi nghe thấy Trương Huy nhắc đến chuyện này Tô Trà còn hơi sửng sốt, phải mất một lúc cô mới phản ứng được.

Trong khoảng thời gian gần đây này, trong đầu Tô Trà toàn là công việc.

Cho dù nghe Trương Huy nói đến việc Phó Hành Khanh đã trở về cô vẫn còn đang thảo luận công việc với Vương Vinh Bình.

Tô Trà còn chưa mở miệng Vương Vinh Bình ở bên cạnh đã bắt đầu trêu chọc cô:

"Tô Trà à, gần đây em bận rộn quá, có phải đã lâu không liên lạc với ai đó đúng không? Ha ha, người ấy gọi điện thoại tới luôn rồi, sao em không dành chút thời gian ra gặp người ta đi. Dù sao được về một chuyến trong kỳ nghỉ phép cũng không dễ dàng gì."

"Em đấy, tuổi còn trẻ mà làm việc còn liều mạng hơn cả chúng tôi. Người trẻ tuổi có bận công tác cũng phải quan tâm đến vấn đề cá nhân của mình. Nếu em cứ tiếp tục như vậy, e là sẽ không có ai muốn yêu đương với em đâu."

Với khối lượng công việc của Tô Trà, đúng thật là Vương Vinh Bình đã lâu không thấy cô ra ngoài hẹn hò với ai.

Ngày thường cô ở Viện nghiên cứu khoa học không phải đang làm việc thì cũng là làm việc, còn thường xuyên thức khuya.

Người trẻ tuổi có sự tỉ mỉ là điều tốt, còn nếu không thì lại phải lo cho đường chân tóc của mình đấy.

Nghe giáo sư Vương Vinh Bình trêu ghẹo, Tô Trà cười đáp: "Giáo sư Vương, đừng chọc em nữa, chúng ta đều như nhau, lúc em thức khuya giáo sư cũng không rảnh rỗi mà."

Không có khi nào là hai người họ không thức khuya cùng nhau.

Khi trò chuyện, ánh mắt Tô Trà liếc nhìn trán của giáo sư Vương Vinh Bình, cô có hơi lo lắng về đường chân tóc của giáo sư mình.

Tuổi già cũng không tốt lắm, tóc sẽ rụng nhiều khi thức khuya, không thấy đường chân tóc của giáo sư Vương đang càng ngày càng thụt lùi hơn à?

Về việc gọi lại cho Phó Hành Khanh, Tô Trà dự định lát nữa sẽ gọi sau. Công việc trước mắt vẫn quan trọng hơn.

Sau đó, cô tiếp tục thảo luận các vấn đề công việc với Vương Vình Bình. Chủ đề cuối cùng chuyển sang dự án khóa thông minh.

"Tô Trà, hai ngày tới sẽ có một người mới đưa thông tin về dự án khóa thông minh. Cậu ấy là do bạn học cũ của tôi giới thiệu, gần bằng tuổi với em nhưng khá tài giỏi. Đương nhiên không tài giỏi bằng em. Ha ha, nếu như tất cả thế hệ trẻ đều có bản lĩnh như em, những người già như chúng tôi có thể sẽ phải về hưu sớm để dưỡng lão rồi cơ."

Từ giọng điệu có thể nghe ra được Vương Vinh Bình rất hài lòng với người mới này.

Quả thật ông ấy rất hài lòng. Vương Vinh Bình cũng được nghe kể qua về người mới do bạn học cũ của ông ấy đã giới thiệu cho này.

Thế hệ trẻ vẫn tốt hơn, nếu không bạn học cũ của ông ấy cũng sẽ không đề xuất người đó và Vương Vinh Bình cũng không nhất thiết phải đồng ý.

Chỉ là vừa hay bên dự án của họ cũng đang thiếu người, lĩnh vực chuyên môn của người mới này cũng phù hợp với dự án khóa thông minh.

“Giáo sư Vương cảm thấy ổn là được, công tác chuẩn bị cho dự án cũng sắp hoàn thành, khi nào thì chúng ta bắt đầu tiến hành thí nghiệm?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-434.html.]

Đối với dự án khóa thông minh này, Tô Trà cũng không quá lo lắng.

Bởi vì người phụ trách chính là Vương Vinh Bình nên những giai đoạn đầu đều là do ông ấy chuẩn bị.

Nói cách khác, sau khi chính thức tiến vào thí nghiệm, Tô Trà có thể sẽ rất bận rộn.

Còn đối với người mới sắp tới, Tô Trà cũng không để ý quá nhiều.

"Khoảng hai ngày nữa mới bắt đầu, vừa lúc được hoãn hai ngày nên bên phía máy tính của em sẽ bớt bận được một chút. Đến lúc đó em phải lo lắng về chuyện của dự án khóa thông minh, hai dự án chạy cùng lúc như thế này em có thời gian ra ngoài ăn cơm cùng người kia không đấy?"

Chủ đề nói chuyện quay trở lại vấn đề cá nhân của Tô Trà .

"Cái này không phiền giáo sư lo lắng, giáo sư vẫn nên quan tâm bản thân ngài một chút đi. Đã bao lâu rồi giáo sư chưa về nhà nhỉ." Tô Trà mỉm cười trả lời.

Chờ Tô Trà hoàn thành công việc của mình, lúc cô có thời gian để liên lạc với Phó Hành Khanh thì đã là hai giờ.

Lấy điện thoại di động của Trương Huy, Tô Trà bấm số, sau một lúc điện thoại được kết nối.

"Xin chào, tôi là Phó Hành Khanh."

"Tôi là Tô Trà, vừa rồi tôi nghe Trương Huy nói anh đã trở lại. Xin lỗi, lúc nãy tôi bận nên bây giờ mới liên lạc với anh được." Tô Trà nói với giọng điệu áy náy.

"Không sao. Em ăn trưa chưa?" Phó Hành Khanh hỏi, anh ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường. Kim giờ đã chỉ số hai.

"Tôi đã ăn rồi, vừa từ căng tin ra." Tô Trà mỉm cười trả lời.

"Vậy buổi tối em có rảnh không? Để tôi mời em ăn cơm."

"Ngại quá, chỉ sợ là không có thời gian. Thời gian nghỉ ngơi của tôi ở buổi chưa tới một tiếng đồng hồ, để lần sau đi, lần sau tôi mời anh ăn."

"Em chỉ có một giờ để nghỉ ngơi? Khoảng mấy giờ?"

"Hả?" Nghe thấy câu hỏi đột ngột của Phó Hành Khanh, Tô Trà ngạc nhiên một hồi mới mở miệng trả lời: "Có lẽ khoảng tầm năm đến sáu giờ. Sao vậy?"

"Không có gì. Em có muốn ăn món nào không?"

Lời nói rõ ràng như vậy, Tô Trà hiểu được ý định của Phó Hành Khanh ngay lập tức. Khóe môi cô cong lên lộ ra một tia nghi ngờ, trong mắt hiện lên ý cười, mở miệng hỏi: "Anh muốn qua đây hả?"

"Có bất tiện không?"

Cách màn hình điện thoại, Tô Trà dần thấy ngứa tai vì giọng nói có hơi khàn khàn nhưng đầy nam tính kia của anh.

"Không có, tôi ăn gì cũng được." Tô Trà cũng không thích vòng vo. Nếu cô quyết định thuận theo tự nhiên, vậy ngay lúc bản thân đang không có thời gian, Phó Hành Khanh muốn đến tìm cô, cô cũng sẽ không từ chối.

Huống chi Phó Hành Khanh có thể làm tới bước này, trong lòng Tô Trà không thể nói là không hề có cảm giác gì được.

Việc một người đàn ông có thích bạn hay không không phụ thuộc vào những lời ngọt ngào anh ta đã nói mà là xem những gì anh ta đã làm cho bạn.

Đột nhiên Tô Trà thấy câu nói này rất có lý.

Phó Hành Khanh có thể không ăn nói ngọt ngào như những người đàn ông biết dỗ dành đó nhưng anh không bao giờ keo kiệt trong hành động.

"Năm giờ tôi sẽ đến đó."

"Được, vậy tôi sẽ đợi anh ở lối vào." Tô Trà đáp.

Loading...