Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 437

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:28:52
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dựa trên sự hiểu biết của ông ấy về Tô Trà, cô tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ tiến độ công việc của mình.

Vương Vinh Bình cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là năm giờ bốn mươi, chắc vài phút nữa cô sẽ về.

Hóa ra, giáo sư đã đúng.

Ở phía bên kia, trên ghế nghỉ.

Phó Hành Khanh nhìn đồng hồ thấy đã gần đến năm giờ năm mươi. Anh nghiêng đầu nhìn về phía người còn đang ngủ say ở bên cạnh, sau khi do dự một hồi mới nhẹ nhàng lay cánh tay của cô.

"Tô Trà, dậy đi."

Tô Trà đang ngủ cảm nhận được cánh tay của mình bị đẩy thì mơ mơ màng màng mở mắt ra. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô vô tình bắt gặp đôi mắt sâu thẳm và đẹp đẽ của Phó Hành Khanh.

Khoảng cách của hai người rất gần nhau, gần đến mức đủ để Tô Trà có thể đếm từng sợi lông mi của anh.

Vào lúc đó cô mới giật mình nhận ra lông mi của Phó Hành Khanh hấp dẫn như thế nào. Dài và cong. Lông mi đẹp như vậy lại thuộc về một người đàn ông, thật đúng là khiến người khác phải ghen tị.

"Em đang nhìn gì đó?"

Một giọng nói nam tính trầm khàn vang lên bên tai cô, nghe thật dễ chịu.

Nghe thấy câu hỏi của anh, Tô Trà bất giác thốt lên: "Tôi đang nhìn anh đó. Lông mi của anh dài quá."

Nghe câu trả lời của đối phương, Phó Hành Khanh bị trạng thái lơ mơ của cô chọc cho cười. Một tiếng cười khẽ thoát ra khỏi cổ họng anh, đôi mắt thâm thúy của anh như có một nụ cười đang nở rộ.

“Bây giờ là năm giờ năm mươi hai phút.” Phó Hành Khanh nhắc nhở một câu.

Ngay khi nghe thấy thời gian, Tô Trà tỉnh ngay trong nháy mắt. Cô không còn thời gian để đánh giá vẻ điển trai của anh nữa. Tô Trà vội vàng đứng dậy khỏi ghế nghỉ, giơ tay xoa mặt cho tỉnh táo. Sau đó, cô ném một câu cho Phó Hành Khanh vẫn đang ngồi bên cạnh: "Tôi đang muộn nên tôi không kịp để tiễn anh ra ngoài, lát nữa anh có thể tự đi, tôi đến phòng thí nghiệm trước. Cứ vậy nhé, có thời gian tôi mời anh một bữa."

Nói xong, Tô Trà vội vã đi về phía phòng thí nghiệm.

Phó Hành Khanh cũng đứng dậy, nhìn hành động gấp gáp của cô, trong lòng anh không khỏi thở dài. Haiz, quả nhiên trong lòng cô công việc vẫn là quan trọng nhất.

Lúc này Tô Trà đã rời đi, Phó Hành Khanh cũng cầm hộp cơm trưa lên chuẩn bị trở về.

Phó Hành Khanh đã trở lại, sự xuất hiện ở viện nghiên cứu của anh lớn như vậy nên sẽ có người chú ý đến. Dù sao lúc nãy anh đi vào cùng với Tô Trà lúc mọi người đang ở phòng thí nghiệm hoặc nhà ăn. Bây giờ mọi người đang đổ xô đến phòng thí nghiệm đều sẽ nhìn thấy Phó Hành Khanh cầm một hộp cơm trưa trên tay.

Trong viện nghiên cứu mọi người đều biết nhau nên sự xuất hiện đột ngột của một người lạ mắt như Phó Hành Khanh thì việc thu hút sự chú ý của người khác cũng là chuyện bình thường.

Trước ánh mắt của những người khác, vẻ mặt Phó Hành Khanh vẫn bình tĩnh tiếp tục sải bước ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-437.html.]

Mà trong phòng thí nghiệm, Vương Vinh Bình nhìn thấy Tô Trà đang vội vã quay trở về cũng tò mò vừa rồi cô đi đâu. Tô Trà vừa tới cửa ông ấy đã cất tiếng hỏi: "Tô Trà, vừa nãy tôi không thấy em ở nhà ăn, em ở đâu đấy? Trước năm giờ em đã chạy đi, bây giờ mới trở lại, cả khoảng thời gian đó tôi cũng không thấy em đâu."

“Em có việc riêng, giáo sư Vương tìm em có việc gì ạ?" Tô Trà mỉm cười trả lời.

Cô tiến lên vài bước đứng bên cạnh giáo sư Vương Vinh Bình, ánh mắt liếc nhìn đống linh kiện trên tay ông ấy. Cô hỏi: “Giáo sư đã đến phòng thí nghiệm một lúc rồi sao?"

“Chứ còn gì nữa. Tôi vừa từ nhà ăn trở về là đã muốn gặp em nhưng lại tìm không thấy cho nên chỉ đi một mình. Đúng rồi, em còn chưa có nói cho tôi biết, vừa rồi em đi đâu, rốt cuộc em làm gì?" Vương Vinh Bình không để Tô Trà đánh trống lảng sang chuyện khác. Ông ấy liếc nhìn cô một cái, ý bảo đừng ỷ ông ấy già rồi cho rằng trí nhớ ông ấy kém.

Nhìn ánh mắt của giáo sư Vương, Tô Trà thoải mái cười nói: "Vừa rồi có một người bạn tìm em, cho nên em không đến nhà ăn."

Vương Vinh Bình nghe thấy những lời của Tô Trà, ông ấy biết rằng có chuyện gì đó đã xảy ra. Vương Vinh Bình nhớ đến cuộc điện thoại hôm qua Tô Trà nhận được nên bắt đầu trêu chọc nhìn cô. Ông ấy hỏi: "Người yêu à?"

"Tạm thời vẫn chưa phải." Đối mặt với sự trêu chọc của Vương Vinh Bình, Tô Trà bình tĩnh trả lời câu hỏi mà không hề đỏ mặt hay chột dạ.

Từ “tạm thời” này có hơi tế nhị. Vương Vinh Bình đã già nhưng vẫn có chút sáng suốt, ông ấy hỏi: "Tạm thời thì không, nhưng tương lai có thể à? Tô Trà, nhìn không ra nha. Em bận rộn như vậy vẫn có thời gian để tìm đối tượng à. Người trẻ tuổi thật lợi hại."

"Hahaha, cũng thường thôi ạ." Tô Trà khiêm tốn trả lời.

Tô Trà và Vương Vinh Bình, một già một trẻ trò chuyện với nhau trong khi các thành viên khác của phòng thí nghiệm đều nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Mặc dù bọn họ đang làm công việc của riêng mình nhưng công việc cũng không ảnh hưởng đến đôi tai vẫn dỏng lên nghe của bọn họ.

Mọi người đều trở nên tò mò khi nghe tin về đối tượng của Tô Trà. Rốt cuộc kiểu đàn ông nào mới có thể khiến Tô Trà thích vậy?

Trước đây, giáo sư Ngô còn giới thiệu con trai mình với Tô Trà. Vài người trong số họ biết con trai của giáo sư Ngô, chàng trai đó trông tuấn tú và lịch sự, ôn tồn lễ độ, tính cách cũng tốt.

Nhưng Tô Trà đã từ chối anh ta trong khi chưa hề thấy mặt, cô nói rằng tạm thời không cân nhắc những vấn đề cá nhân. Song mới có bao lâu đâu mà cô đã có đối tượng “tạm thời” rồi.

Hơn nữa, gần đây Tô Trà bận rộn đến mức chân không chạm đất. Cô lấy đâu ra thời gian để tập trung vào đối tượng của mình?

Họ rất tò mò, nhưng họ tò mò thì Tô Trà đã bắt đầu mải mê với công việc của mình, không có ý định tiếp tục cuộc trò chuyện.

Mặt khác, Phó Hành Khanh lái xe cũng về tới đại viện.

Anh cầm hộp cơm mở cửa bước xuống xe.

Trùng hợp thay, anh đi được vài bước vừa hay gặp phải Tần Mạt đang chuẩn bị ra ngoài.

Tần Mạt cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Phó Hành Khanh. Ánh mắt anh ta nhìn lướt qua Phó Hành Khanh rồi dừng lại ở hộp cơm anh mang theo, dường như đoán được điều gì đó. Khóe miệng Tần Mạt hiện lên một nụ cười trêu chọc.

"Ồ, cậu vừa trở về sau khi làm một người chồng tốt đấy à. Chậc chậc chậc, trở về cũng không liên lạc với anh em, trọng sắc khinh bạn đấy hả?" Dường như cảm thấy không đủ, Tần Mạt vẫn tiếp tục nói: "Tôi từng nghe người ta nói có người yêu sẽ làm người đó thay đổi. Lúc trước tôi cò không tin, bây giờ thì tin rồi."

"Biến đi, không phải cậu đang muốn ra ngoài sao? Nhanh nhanh cút đi." Phó Hành Khanh tức giận đáp trả một câu, sau đó tính không để ý đến Tần Mạt nữa. Đôi chân dài của anh đi nhanh về phía trước.

Nhưng mới đi được một bước, Tần Mạt cũng đã tung ta tung tăng đi theo anh. Anh ta giơ tay vỗ nhẹ bả vai Phó Hành Khanh, cà lơ phất phơ nói: "Chuyện nào có thể quan trọng hơn chuyện chung thân đại sự của anh em hả? Nào, nói tôi nghe xem, tiến triển tới bước nào rồi?”

Loading...