Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 439
Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:28:57
Lượt xem: 93
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng khi bà cụ liếc nhìn cháu trai rời đi, ngay sau đó nghe thấy giọng nói của Tần Mạt và anh nói chuyện bên ngoài.
Bà cụ cảm thấy việc Phó Hành Khanh đưa Tô Trà về nhà sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.
Tuy nhiên, bà cảm thấy mừng vì sau hơn hai mươi năm nuôi một con lợn ở trong nhà, cuối cùng nó cũng chịu đi ăn cải trắng trên ruộng của người khác.
So với Phó Kiều Kiều, ít nhất Phó Hành Khanh cũng đã chịu suy nghĩ thấu đáo.
Bà cụ nghĩ về Phó Kiều Kiều, trong lòng cũng nhớ bé gái. Tính thử cũng đã nửa tháng kể từ lần cuối cô ấy về nhà, bà cụ không biết gần đây cháu mình đang bận bịu cái gì.
---
Bảy giờ, xe dừng trước cửa nhà hàng.
Cửa xe mở ra, Tần Mạt và Phó Hành Khanh từ trong xe bước ra, đi về phía nhà hàng.
Vì Tần Mạt là chủ nhà hàng nên bọn họ vừa bước vào, một người phục vụ đã đi tới, dẫn bọn họ đến một gian phòng riêng trên lầu hai.
Họ đi lên cầu thang rồi đến phòng riêng, nơi những người khác đã tập trung đầy đủ.
Một nhóm đàn ông với hai cô gái ở giữa, một trong số họ là bạn gái của Diệp Tòng Dung, cô gái còn lại đi cùng người khác tới đây.
Khi những người trong phòng riêng nhìn thấy Phó Hành Khanh phía sau Tần Mạt, họ đều rất ngạc nhiên.
Ây da, họ không nghe nói Phó Hành Khanh đã trở lại.
"Ôi chao, ha ha ha, không ngờ tới luôn, lúc nãy khi tôi rời đi tình cờ đụng phải Phó Hành Khanh nên thuận đường dẫn cậu ấy đi theo luôn." Muốn khuấy động không khí cũng chỉ có Tần Mạt có thể làm được, từ trước đến nay anh ta vẫn luôn cà lơ phất phơ nên cũng đã quen. Tần Mạt nhìn quanh một vòng, tiếp tục nói: "Tối nay mọi người đừng khách sáo với tôi, cứ thưởng thức đồ ăn và đồ uống. Dù sao Diệp Tòng Dung cũng là người mời khách nên đừng khách sáo."
"Thôi đi thôi đi, cậu nói mấy lời này ai không biết còn tưởng cậu là người đãi bọn tôi cơ đấy." Một trong những người bạn của họ đứng dậy nói đùa và cười lớn. Sau đó, người ấy quay sang Diệp Tòng Dungnói: "Diệp Tòng Dung, cậu nói gì đi."
"Chỉ cần mọi người vui vẻ là được, tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương, kinh phí có hạn, nếu không đủ Tần Mạt xem xem có nể tình..." Diệp Tòng Dung tiếp lời bạn mình, cũng nói đùa.
"Đừng nghĩ tới điều đó, kinh doanh nhỏ, không cho nợ đâu." Tần Mạt giả bộ keo kiệt.
Họ đều ở cùng một đại viện nên mọi người đều biết nhau. Tần Mạt chỉ nói những câu này cho vui thôi.
Hôm nay cuối cùng cũng kéo được Phó Hành Khanh tới đây, vậy đành dốc hết sức rót rượu. Cậu một ly tôi một ly, ngay cả Phó Hành Khanh cũng không thể uống nổi, mắt anh đang dần dần đỏ hoe.
Cả nhóm quây quần bên nhau đến mười giờ. Lúc bước ra ngoài, ai nấy đều đã ngà ngà say, bước đi loạng choạng, ngã tới ngã lui. Những người duy nhất còn có thể đứng vững đi ra ngoài là Phó Hành Khanh và hai cô bạn gái đi cùng trong nhóm.
Uống rượu không được lái xe, Phó Hành Khanh đi ra khỏi nhà hàng, kéo theo Tần Mạt định đi bộ về nhà.
Về phần xe của Tần Mạt, ngày mai quay lại lấy về là được.
Tần Mạt vì say rượu nên không tự chủ được bản thân, dọc đường vẫn luôn lẩm bẩm, không rõ mình đang nói cái gì.
Dưới ánh trăng, Phó Hành Khanh kéo anh ta, hai người thảnh thơi bước đi...
Mặt khác, trong khoảng thời gian này, Tô Trà vẫn đang bận rộn trong phòng thí nghiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-439.html.]
Cứ bận rộn như vậy cho đến lúc cô có thời gian rảnh vào hai ngày sau. Có chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, Tô Trà nhớ rằng hôm nay cũng là ngày nghỉ cuối cùng của Phó Hành Khanh.
"Anh Trương, chúng ta lái xe về nhà trước đi."
Ngồi trong xe, Tô Trà nói chuyện với Trương Huy, người đang lái xe ở ghế trước.
Vì quá mệt mỏi nên khi cô vừa nói xong đã dựa vào ghế sau nhắm mắt lại định ngủ bù.
Bây giờ quầng thâm dưới mắt Tô Trà dường như đã đậm hơn một chút so với hai ngày trước. May mà cô có làn da đẹp, hơn nữa mỗi buổi tối cô đều yêu cầu hệ thống đưa cho một bộ chăm sóc. Nếu không quầng thâm của cô có thể sánh ngang với mắt của gấu trúc.
Một tiếng sau, xe dừng trước nhà. Tô Trà vừa vươn tay mở cửa xe vừa dùng tay kia che miệng ngáp một cái. Một làn nước mắt sinh lý mỏng xuất hiện trong mắt cô.
Cô bước vào nhà, rút
chìa khóa và mở cửa.
Trong nhà, hôm nay hai vợ chồng Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân khó lắm mới ở trong nhà nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng động ở cửa, hai vợ chồng quay đầu lại thì thấy con gái họ đã về.
"Con gái, cuối cùng con cũng đã về. Mau mau mau, cha mẹ đang định đi ra ngoài. Vừa đúng lúc con có thể đi cùng chúng ta." Tô Thắng Dân vui mừng nói khi nhìn thấy con gái mình, ông cười hớn hở nói ngay lập tức.
Nghe cha nói vậy, vẻ mặt Tô Trà ngẩng đầu lên hỏi: "Chúng ta đi đâu ạ?" Cô đã lên kế hoạch lát nữa gặp Phó Hành Khanh nên sợ là cô sẽ không đi cùng được.
Đồng chí Tô Thắng Dân không hiểu ý con gái, vui vẻ nói tiếp: "Trước đây, mẹ đã có nói với con về việc mua một căn nhà. Mẹ con và cha đã mua nó trong khoảng thời gian con đang bận rộn. Bây giờ chúng ta định qua bên đó, thuê người về dọn dẹp và cho thuê để kiếm thêm."
Khi nói đến việc mua nhà, Tô Thắng Dân rất vui mừng. Nếu vài năm trước có người nói với ông rằng ông có thể mua một căn nhà ở thủ đô, ông nhất định sẽ không chút do dự chế nhạo họ. Mấy năm trước cả nhà chưa tách ra, Tô Thắng Dân muốn ăn ngon còn phải dỗ đôi vợ chồng già, dựa vào trợ cấp do cha mẹ cho để mua.
Khi đó ông không ngờ rằng mình lại có ngày này.
Bây giờ ông là một người đàn ông có hai căn nhà, một ở Thành phố C cho con trai ông và một ở thủ đô cho con gái ông.
Hehehe, đừng trách Tô Thắng Dân thiên vị. Người lớn tuổi đều nói con gái nên được nuông chiều, con trai chỉ nên nuôi thả.
Đời này nhà ông chưa cho ông thứ gì, đây đều là tự ông gầy dựng sự nghiệp nên Tô Thắng Dân muốn con trai mình đi theo bước chân của mình giống như ông. Con trai ông cần phải giống ông, tương lai tự bản thân gầy dựng sự nghiệp mới gọi là có bản lĩnh.
"Cha, mẹ, lát nữa con phải ra ngoài một chuyến, ngày mai chúng ta hẳn đi xem nhà có được không?" Tô Trà đề nghị.
Khi nghe những lời của con gái, Tô Thắng Dân cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cô vừa mới trở về mà bây giờ lại muốn đi ra ngoài?
"Trà Trà, tên Phó Hành Khanh kia đã về rồi đúng không?" Đồng chí Tô Thắng Dân dường như cảm nhận được điều gì đó nên đã hỏi.
Những lời của đồng chí Tô Thắng Dân khiến Tô Trà ngạc nhiên.
Làm sao cha có thể đoán được?
Tô Thắng Dân vẫn chưa xác nhận điều đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của con gái mình, ông đã chắc chắn.
"Đúng vậy, mấy ngày trước anh ấy mới về, chiều nay đã phải trở về quân doanh rồi." Tô Trà cũng không có ý muốn phủ nhận nên đã thành thật thừa nhận.
Tô Thắng Dân còn có thể nói gì. Củ cải trắng trong đất nhà mình bị con lợn của nhà người khác nhớ thương khiến ông đau lòng ghê.