Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 442

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:29:04
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Trà đỏ mặt, điều đó có nghĩa là cô không phải không có cảm giác với anh.

Nhưng Phó Hành Khanh cũng không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần cô có một chút cảm tình với anh là anh đã thấy hài lòng rồi.

Một lúc sau, Tô Trà mới ngẫm ra rồi cúi đầu xuống, không nhìn người đàn ông bên cạnh nữa.

Mẹ ơi, sắc tức thị không, không tức thị sắc*.

*Sắc tức thị không, không tức thị sắc là một câu trong Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm kinh nghĩa là Vật chất không khác cái Không , cái Không không khác Vật chất. Như vậy câu này có thể hiểu là Xác định tức là Bất định, Bất định tức là Xác định.

Có lẽ trong hai ngày qua vì thức cả đêm để làm thí nghiệm nên cô có chút hoa mắt rồi, nếu không tại sao lúc này nhìn Phó Hành Khanh đột nhiên cảm thấy rằng anh... ngắm thôi cũng đủ no rồi?

Không không không, do cô mệt quá thôi.

Cho nên, cắn một miếng sườn để lấy lại bình tĩnh nào.

Gắp miếng sườn kho trong bát, Tô Trà cắn một miếng lớn, vừa ăn miếng thịt sự chú ý của Tô Trà lập tức bị phân tán.

Chà, xương sườn này ăn ngon nha.

Quả nhiên đàn ông sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ ăn cơm của cô.

Ăn sườn kho ngon lành, chút ý nghĩ kiều diễm vừa rồi cũng bị Tô Trà vứt ra sau đầu.

Ăn cơm xong Tô Trà là người trả tiền, hai ngày trước cô đã nói bữa tối nay là cô mời nên khi Phó Hành Khanh định trả tiền đã bị Tô Trà ngăn lại.

Nhà hàng cách rạp chiếu phim không xa, đi bộ đến đó chỉ mất vài phút.

Vẫn là rạp chiếu phim lần trước, sau khi vào Phó Hành Khanh đã rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này thay vì mua hạt dưa và đậu phộng thì mua hai lon nước ngọt.

Sau khi mua vé xong, Tô Trà cầm nước ngọt trên tay đi theo Phó Hành Khanh vào phòng chiếu phim.

Tìm một chỗ ngồi xuống, Tô Trà uống mấy hớp nước ngọt, sau đó cố gắng giữ cho tinh thần tỉnh táo, cô đang cố gắng hết sức để khiến bản thân không ngủ.

Tuy nhiên, chưa đầy năm phút sau khi bộ phim bắt đầu thì Tô Trà đã ngủ thiếp đi rồi.

Kiên trì trong năm phút đã là cực hạn của cô.

Rạp chiếu phim thật sự rất thích hợp để ngủ bù, cố gắng không ngủ quả thật quá khó khăn.

Phó Hành Khanh nhận ra Tô Trà đang ngồi bên cạnh anh đã ngủ, nghĩ tới dáng vẻ cô cố gắng chống đỡ để không ngủ gật vừa rồi, trong lòng không nhịn được có hơi buồn cười.

Thật ra lý do anh mời cô đến rạp chiếu phim là để cô ngủ một giấc thật ngon.

Bởi vì anh chú ý đến quầng thâm dưới đôi mắt của Tô Trà trông rất rõ ràng, e là đã lâu không nghỉ ngơi tốt.

Anh khẽ quay đầu lại nhìn thấy trong tay Tô Trà vẫn còn cầm lon nước ngọt, Phó Hành Khanh cúi người lại gần, đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm lon nước ngọt trong tay cô, dùng một lực nhỏ để lấy lon nước ngọt ra.

Làm xong chuyện này, Phó Hành Khanh định ngồi thẳng dậy, nhưng khi anh vừa lui về đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.

Hình như là mùi thơm trên tóc của cô, mùi thơm tuy nhẹ nhưng lại khiến động tác của Phó Hành Khanh đột nhiên cứng đờ.

Bởi vì giờ phút này anh phát hiện mình cách cô rất gần, hơi thở của anh gần như tràn ngập hương thơm nhàn nhạt của cô.

Lúc này có lẽ Tô Trà đang ngủ say cảm thấy tư thế này ngủ không quá thoải mái nên cô nghiêng đầu, hành động trong lúc vô tình này khiến cô dựa đầu vào vai Phó Hành Khanh.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, gần đến mức Phó Hành Khanh không dám cử động, sợ chỉ một cử động nhỏ của anh cũng có thể đánh thức Tô Trà đang ngủ say.

Nhưng tư thế này của Phó Hành Khanh dù sao cũng khá khó khăn, vừa rồi anh chỉ muốn lấy lon nước ngọt đã uống dở trong tay Tô Trà, hiện tại việc giữ tư thế hơi hơi nghiêng người như vậy thật sự khiến anh khá khó xử.

Nhưng anh lại không dám cử động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-442.html.]

Hệ thống đang âm thầm nhìn lén mọi việc thấy Phó Hành Khanh vẫn duy trì tư thế như vậy, mặc dù rất đồng cảm với anh nhưng nó thật sự cảm thấy hình ảnh này quá lãng mạn.

Thử tưởng tượng xem, rạp chiếu phim, không gian tối đen, một cô gái nhỏ nhắn dựa vào bờ vai ấm áp của một người đàn ông, xuyên qua lớp vải mỏng, má cô gái tựa vào vai anh ta, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh ta.

Ôi, đẹp làm sao, lãng mạn làm sao.

Ngay khi hệ thống đang âm thầm gào thét chói tai, xúc động cho rằng đây giống như điểm sáng của một bộ phim thì Tô Trà cử động.

“Bang” một tiếng, Tô Trà đã vỗ vào vai Phó Hành Khanh.

Hở? Xúc cảm không đúng!

Trong lúc mơ mơ màng màng Tô Trà cảm thấy xúc cảm trên tay cô không đúng nên lại sờ thêm hai lần.

Cô còn đang suy nghĩ: Sao hôm nay cái gối của cô cứng thế này?

Thấy móng heo của Tô Trà đang xoa xoa trên vai người đàn ông, hệ thống trợn tròn mắt.

Mẹ kiếp, trước nay nó không bao giờ nghĩ rằng trong giấc mơ chủ nhân nó lại cuồng dã như vậy đâu!

Xông lên, chủ nhân, cố lên!

Đừng sợ, nghiên cứu khoa học còn không sợ nam nhân lại càng không sợ.

Hệ thống: Hàng phía trước, ngồi xổm xuống, ăn dưa!

Tuy nhiên, thực tế là...

"A, tôi khó chịu."

Giọng nói mềm mại của cô gái vang lên.

Ngay sau đó cô khó chịu ngả lưng về phía sau, thay đổi tư thế rồi dựa vào lưng ghế.

Hệ thống: "..."

Nó lập tức bình tĩnh lại!

Quả nhiên, đối với chủ nhân nó không nên có bất kỳ hy vọng vô lý nào, cuồng dã gì đó không thích hợp với chủ nhân.

Cô vẫn là một nữ chủ nhân thẳng như thép, trước sau như một không thay đổi.

Tung hoành khắp nơi nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hệ thống nhìn thấy một chủ nhân có phong cách độc đáo như này.

Lãng mạn, đời này đều không thể lãng mạn.

Tô Trà tiếp tục nhắm mắt ngủ, hệ thống nhìn dáng vẻ của cô đúng là không hiểu phong tình chút nào.

Nhưng ở một góc độ khác, theo góc nhìn của Phó Hành Khanh, dáng vẻ khi ngủ của Tô Trà rất đáng yêu và ngoan ngoãn.

Ánh mắt anh không rời khỏi cô dù chỉ một giây.

Người tình trong mắt hóa Tây Thi, câu đó rất đúng đối với Phó Hành Khanh.

Đột nhiên, một người đàn ông và một người phụ nữ ở hàng ghế trước bắt đầu cãi nhau.

“Không phải tôi đã nói rồi sao, nếu anh muốn hẹn hò với tôi thì nhất định phải nói chuyện rõ ràng với những người ở quê của anh, hộ khẩu tôi ở Bắc Kinh, đừng đến lúc đó người nhà của anh thỉnh thoảng lại lên đây tống tiền, tôi đây không bao giờ đồng ý đâu!" Hàng phía trước, âm thanh của cô gái có chút lớn.

Người đàn ông bên cạnh cô gái có vẻ hơi xấu hổ, anh ta ngượng ngùng xin lỗi những người nhìn qua.

Ngay sau đó cả hai lại bắt đầu thì thầm điều gì đó.

Tô Trà đang ngủ lơ mơ ở ghế sau dường như bị tiếng ồn làm phiền, khẽ cau mày lại, nhưng vì quá mệt mỏi nên cô vẫn tiếp tục ngủ.

Loading...