Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 446
Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:09:22
Lượt xem: 102
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Vương Tú Mi nhìn thấy Phó Hành Khanh đi theo Tô Thắng Dân mang bữa sáng vào nhà thì hơi hơi nhướng mày.
Đồng chí Vương Tú Mi rất thông minh, chỉ cần nhìn thoáng qua có thể biết được chuyện gì đang xảy ra.
"Cô ạ, cháu tiện đường đi qua đây nên sẵn tiện mua bữa sáng cho mọi người, cũng không biết mọi người thích ăn gì nên mỗi loại cháu có mua một chút." Phó Hành Khanh chủ động cười nói với Vương Tú Mi.
Phó Hành Khanh cũng không ngốc, anh có thể nhìn ra cả mẹ Tô Trà và người trong nhà Tô Trà hiển nhiên đều có ấn tượng tốt với anh.
"Ôi, đến thì đến thôi còn cần mua bữa sáng làm gì chứ, không cần khách khí như vậy đâu, cháu tìm một chỗ ngồi xuống đi, cô vào trong phòng xem Tô Trà đã dậy chưa."
Vương Tú Mi mời Phó Hành Khanh ngồi xuống sau đó đi về phía phòng Tô Trà.
"Cộc cộc cộc" Vương Tú Mi đứng trước cửa phòng gõ cửa, đợi một lúc thấy trong phòng không có động tĩnh gì, Vương Tú Mi mới mở cửa đi vào.
Đi vào phòng Tô Trà, Vương Tú Mi liếc mắt một cái đã thấy được một đống trên giường kia, trong mắt bà hiện lên sự cưng chiều, sau đó nhanh chóng đi về phía chiếc giường.
"Trà Trà, dậy đi, Phó Hành Khanh tới rồi, con ra ngoài nói chuyện với người ta đi."
Tô Trà nghe thấy tiếng mẹ cũng không để ý nhiều mà cuộn chăn lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ, con ngủ thêm năm phút nữa.”
"Trà Trà, ngoan ngoãn nghe lời mẹ, dậy đi, Phó Hành Khanh đang ngồi ở phòng khách kìa, không phải con còn phải ra ngoài sao, bây giờ đã gần bảy giờ rồi đấy." Vương Tú Mi lại nhẹ giọng nói.
Cái gì, đã bảy giờ rồi sao?
Hoàn toàn bỏ qua những thông tin khác, Tô Trà lập tức lộn nhào nhảy xuống giường, sau đó thay quần áo, rửa mặt, tất cả chỉ trong vài phút.
Sau khi theo mẹ ra khỏi phòng, Tô Trà vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Phó Hành Khanh đang ở trong phòng khách.
“Chào buổi sáng.” Phó Hành Khanh nhìn Tô Trà vẫn còn có chút mơ mơ màng màng, mỉm cười chào hỏi.
Tô Trà: Vẻ mặt mờ mịt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vương Tú Mi nhìn vẻ mặt của con gái bên cạnh mới biết những lời vừa rồi bà nói có lẽ cô không nghe rõ nên nói lại một lần nữa: “Cậu ấy tiện đường ghé vào nhà mình, lại còn mua bữa sáng nữa đấy, con ăn một chút đi rồi ra ngoài sau.”
“Ồ ồ, vâng ạ.” Tô Trà mất một lúc mới phản ứng lại được.
Đây là bữa sáng kỳ lạ của cả nhà, Tô Bảo ăn đến mức không tim không phổi, Tô Trà ăn đến mức phân tâm, trong đầu cô lúc này chỉ có công việc của dự án. Tô Thắng Dân thì vừa ăn vừa nhìn Phó Hành Khanh, còn Phó Hành Khanh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tư thế giống như bức tượng sừng sững vậy. Vương Tú Mi là người bình thường nhất, thỉnh thoảng sẽ bảo Phó Hoành Thanh ăn nhiều một chút.
Sau khi bữa sáng kỳ lạ này kết thúc, mọi người đều đi ra ngoài, Tô Thắng Dân đi đến đội vận chuyển, Vương Tú Mi đến trang trại lợn, Tô Bảo đi học, Tô Trà tới viện nghiên cứu khoa học.
Hôm nay Phó Hành Khanh lái xe đến đây, hơn nữa còn định đưa cô đi làm, Tô Trà bèn bảo Trương Huy chở Vương Tú Mi đến trang trại lợn trước rồi sau đó lái xe đến viện nghiên cứu khoa học sau.
Bên cạnh cô còn có mấy người Vu Kế Vĩ cộng thêm cả Phó Hành Khanh, hơn nữa hiện tại đang ở Bắc Kinh nên không cần quá lo lắng về vấn đề an toàn này.
Sau khi vào trong xe, theo thói quen Tô Trà nhanh chóng thắt dây an toàn ngay khi vừa lên xe.
Phó Hành Khanh ngồi ở ghế lái nhìn hành động này của Tô Trà, trong lòng có một loại cảm giác “Quả đúng là như vậy.”
Cho nên, những việc như thắt dây an toàn này không cần anh phải ra tay.
Trái lại Tô Trà ở bên cạnh cảm nhận được ánh mắt của Phó Hành Khanh đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-446.html.]
"Không có gì."
“Ồ, anh lái xe đưa tôi đi làm lỡ như lát nữa nhỡ chuyến xe lửa thì phải làm sao?” Tô Trà hỏi.
"Không sao, mười giờ mới có một chuyến xe lửa nên có thể đến kịp."
Phó Hành Khanh trả lời rồi bắt đầu lái xe đi.
Ngồi trên xe, Tô Trà không nói gì, luật giao thông quy định không được nói chuyện với tài xế, cô là một công dân tốt và tuân thủ pháp luật.
Tô Trà Trà lấy cuốn sổ và cây bút máy mang theo bên mình ra bắt đầu viết.
Phó Hành Khanh không để ý lắm đến những gì Tô Trà viết nên chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt, cái anh chú ý đến chính là cây bút máy Tô Trà đang cầm.
Cây bút máy Tô Trà cầm trên tay là quà sinh nhật anh đã tặng cô, không thể không nói rằng nhìn thấy cô mang theo chiếc bút anh tặng bên người khiến lòng anh thầm vui vẻ.
Mang theo bên người chứng tỏ cô cũng thích nó nhỉ.
Nghĩ tới đây, Phó Hoành Khanh không khỏi âm thầm cong khóe miệng lên, trong mắt toàn là ý cười.
Tám giờ hai mươi phút, sau khi đưa Tô Trà đến viện nghiên cứu khoa học, Phó Hành Khanh lập tức lái xe rời đi.
Sau khi thấy xe của Phó Hành Khanh rời đi, Tô Trà bước vào viện nghiên cứu khoa học và chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.
Trên đường đi đến phòng thí nghiệm, Tô Trà gặp được giáo sư Vương Vinh Bình.
Biết lý do vì sao hôm qua Tô Trà lại xin nghỉ nghỉ nửa ngày, Vương Vinh Bình nhìn Tô Trà rồi cười ha hả trêu chọc: “Người có chuyện vui tinh thần cũng sảng khoái nha, xem ra ngày hôm qua cũng không tệ đâu nhỉ?”
"Giáo sư Vương, đừng chọc em." Tô Trà mỉm cười đáp lại, sau đó bắt đầu nói về công việc.
Nói đến chuyện công việc, Vương Vinh Bình cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Hai người vừa đi về phía phòng thí nghiệm vừa nói chuyện.
Khi đi đến cửa phòng thí nghiệm, Vương Vinh Bình đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Đúng rồi, Tô Trà, lát nữa chúng ta sẽ có một người mới đến đây, một thành viên của dự án khóa thông minh, lát nữa em đi cùng tôi làm quen với người ta một chút."
"Xem tình huống thế nào đã ạ." Tô Trà cười trả lời.
Tô Trà cũng biết, lúc cô bận nhất định sẽ không có thời gian.
Khi đến phòng thí nghiệm, mọi người đều nhanh chóng bắt đầu công việc.
Mười giờ ba mươi phút, Vương Vinh Bình dừng việc đang làm, nhìn đồng hồ rồi đi tới chỗ Tô Trà, nói: "Em có thời gian không, người mới hẳn là đang trên đường tới đây nên tôi phải đi đón cậu ta, nếu không thì em đi cùng tôi đi?”
“Dạ?” Vì Tô Trà quá chú tâm vào công việc trước mắt nên một lúc sau mới trả lời: “Giáo sư Vương, không ấy giáo sư đi đi, công việc của em vẫn chưa xong nữa.”
Vương Vinh Bình nhìn tiến độ làm việc của Tô Trà, e là trong chốc lát cũng không thể xong ngay được, ông ấy đành nói: "Được rồi, tôi đi trước đây, em cứ tiếp tục làm đi."
"Vâng ạ, buổi trưa thế nào cũng cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn, đến lúc đó làm quen cũng không quá muộn đâu ạ." Tô Trà vừa làm việc vừa dành chút thời gian để trả lời.
"Được rồi, tôi ra ngoài trước, nếu có chuyện gì em cứ kêu người đến tìm tôi."
“Vâng ạ.”