Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 448
Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:09:28
Lượt xem: 103
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói thế nào Tiêu Nhiên cũng là nhân tài chuyên nghiệp do bạn học cũ có lòng đề cử đến, một số ý kiến chắc chắn không giống với bọn họ, nhiều người cùng nhau thảo luận có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng hơn.
Một ngày làm việc kết thúc, khoảng chừng tám giờ, Tô Trà rời khỏi phòng thí nghiệm.
Thấy thời gian còn sớm, Tô Trà định về nhà, huống hồ sáng mai còn phải đến trường học một chuyến, cô muốn tốt nghiệp sớm thì cần phải làm một vài thủ tục.
Về tới nhà, Tô Trà còn chưa vào đã nghe thấy giọng mẹ mình lớn tiếng trong nhà.
"Gì cơ, mẹ muốn đến đây?"
"Không phải không phải, mẹ chờ một chút, mẹ để con từ từ đã chứ?"
"Mẹ đến đây làm gì? Tới chơi à? Được, mẹ để anh con mua vé tàu hỏa cho mẹ đi, con về đón mẹ hả? Không phải không được nhưng bên đây con không đi được."
Tô Trà mở cửa vào thấy mẹ mình đang gọi điện thoại trong phòng khách.
Thấy con gái trở về, ánh mắt Vương Tú Mi nhìn về phía con gái, cũng không lo nói chuyện với bà cụ Vương nữa mà hỏi Tô Trà: "Về rồi à, chưa có đồ ăn đâu, để mẹ nấu cho con chút gì nha."
"Này, mẹ, là thế này, mẹ bảo anh cả đưa cho mẹ tiền rồi mua vé tàu hỏa, trước khi đến đây thì gọi cho con, con đến trạm tàu hỏa đón mẹ." Vương Tú Mi lải nhải sắp xếp mọi chuyện, còn nói tiếp: "Mẹ, con không nói nữa, Trà Trà về rồi, con đi làm cơm tối nha, cứ vậy đi, con tắt đây."
Dứt lời, không đợi mẹ mình phản ứng ở đầu bên kia điện thoại, Vương Tú Mi đã tắt máy "Tút" một cái.
Thấy động tác lưu loát của mẹ, Tô Trà tùy ý hỏi: "Là bà ngoại ạ?"
"Đúng vậy, là bà ngoại con, nghĩ cái gì là muốn cái đó. Bà ngoại nói rằng muốn đến thành phố Bắc Kinh chơi, đến thì cứ đến đi, để bà ngoại ở chơi mấy ngày là được." Vương Tú Mi còn lải nhải tiếp: "Chắc chắn là ý của cậu cả con, lâu rồi không gặp nên muốn lên trời, suốt ngày nói vào tai bà ngoại hỏi chuyện của mẹ là nghe nói chú nhỏ con tới Bắc Kinh, sau đó cũng muốn đến nhưng bị mẹ từ chối, cậu cả con chắc không cam lòng nên nói bà ngoại tới đây giày vò mẹ."
Cái tính cách tính toán nhỏ nhen của Vương Phát Tài, Vương Tú Mi đoán một phát đã trúng ngay.
Thật ra Vương Tú Mi đoán đúng hoàn toàn.
Lúc trước, cả nhà Tô Thắng Lợi tới thành phố Bắc Kinh, khi về nhà có túi lớn túi nhỏ, còn có chụp vài tấm ảnh, nghe nói lúc đó Vương Phát Tài thèm muốn chết.
Nhớ tới Vương Tú Mi ở thành phố Bắc Kinh, lòng Vương Phát Tài lung lay, nghĩ thế nào cũng không thể để nhà ông Tô chiếm của hời được. Vương Tú Mi vẫn là người nhà họ Vương nên thân là anh trai, ông ta phải được đi thành phố Bắc Kinh chơi.
Kết quả là Vương Phát Tài gọi nói chuyện này đã bị Vương Tú Mi từ chối rồi.
Vương Phát Tài không vui trong lòng, nghĩ để cho bà cụ Vương đi thì ông ta cũng đi theo, nói là đưa bà ta tới.
Vì Vương Tú Mi không biết Vương Phát Tài còn toan tính cái này, nếu không chắc phun nước bọt cho ông ta chết.
Lúc này, Vương Tú Mi làm đồ ăn cho con gái trong phòng bếp, hai mẹ con còn trò chuyện.
"Cứ để bà ngoại con tới đi, dù sao cậu cả con bỏ tiền ra mua vé tàu hỏa, dẫn bà ngoại con đi dạo vài vòng cũng không phải không được. Ít nhiều gì cũng là bà ngoại con, mẹ của mẹ." Động tác thái thịt trên tay Vương Tú Mi không dừng lại, tiếp tục nói: "Dẫn đi chơi hai ba ngày rồi đưa về."
"Vậy bà ngoại con có chịu không ạ?" Tô Trà cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-448.html.]
Bà ta nghe lời như vậy, tên Tô Trà sẽ viết ngược lại.
Đừng nghĩ nhà họ Vương mấy năm nay yên bình, tính tình người này vẫn vậy, không kiếm chuyện thì tốt chứ xuất hiện chắc chắn là có chuyện.
Nghe Tô Trà nói vậy, Vương Tú Mi nhíu mày, cười cười nói: "Không về thì sao, chẳng lẽ còn muốn mẹ dưỡng lão hay gì. Ôi chao, vậy tốt rồi, muốn để mẹ dưỡng lão cũng không phải không được nhưng nhà kia của bà ngoại phải để lại cho mẹ, không thể để nhà cho cậu cả con được, thế cứ để mẹ dưỡng lão à?"
Chúng ta phải nói lý, không thể bắt nạt người thật thà như Vương Tú Mi được!
Vương - người thật thà - Tú Mi bày tỏ: Tuy mình thật thà nhưng không ngốc.
Mẹ có thể nhận ra được điều như vậy, Tô Trà cũng hơi ngạc nhiên, dù sao thời đại này trọng nam khinh nữ, nhà cửa tiền bạc gì đấy đều để cho con trai.
Nhưng để lại cho con trai rồi vậy chúng nó có cho người nhà dưỡng lão không?
Thật ra đa số người già ở nông thôn còn cử động được đều tự nuôi bản thân, còn không cử động được phải trông cậy con cái chăm sóc. Đừng mong mỗi ngày được ăn sung mặc sướng, có cơm ăn là không tệ rồi, không thì ăn phân uống nước tiểu.
Người già nằm trên giường không thể động đậy nên chỉ có thể trông chờ vào con cái, mùi trên người khỏi phải nói tới.
Lúc này, cha mẹ già mới nhớ tới con gái, nếu con gái có lương tâm thì chăm sóc, còn không thì phải xem số trời rồi.
Thời đại này, con gái muốn tài sản gì đấy chắc chắn sẽ bị người ta nhổ nước bọt chết.
Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, muốn nhà cửa của nhà mẹ đẻ cũng là đại nghịch bất đạo.
Nhưng ở thế hệ sau này không còn khái niệm kia nữa, một số gia đình họp mặt phân chia tài sản, pháp luật cũng đã nói con gái có quyền thừa kế.
Ở thành phố C, bà cụ Vương vẫn cảm thấy chuyện này có hơi không đáng tin cậy, con gái là do bà ta sinh ra, trong lòng sao có thể không hiểu rõ tính tình nó cơ chứ?
Nếu đứa con gái Vương Tú Mi này dễ dàng nắm thóp thì bây giờ nhà họ Vương không phải như vậy rồi.
"Phát Tài, chuyện này có nên suy nghĩ lại không? Con nói xem chúng ta muốn đi nhưng em gái của con không quan tâm, giờ chúng ta phải làm sao đây?
"Nó dám, mẹ, con nói mẹ nghe, nếu nó không cho chúng ta đi thì tìm người nói cho ra lẽ. Tô Trà có công việc, Vương Tú Mi quan tâm con gái mình nhất nên nếu nó không dám, chúng ta đến đơn vị làm loạn một trận!" Tuy nói vậy nhưng Vương Phát Tài không có lá gan kia, ngay cả lời nói cũng tự dọa bản thân.
"Mẹ, Vương Tú Mi cũng là người nhà họ Vương, người nhà họ Tô có thể đến thành phố Bắc Kinh vậy tại sao chúng ta không được? Mẹ, mẹ cứ nghe con, sau khi chúng ta đến cứ để Vương Tú Mi dẫn đi dạo, chụp hình, còn mua nhiều đồ nữa."
Ít nhất cũng phải để em rể mua cho ông ta một bộ âu phục như Tô Thắng Lợi!
Nghe con trai nói vậy, lòng bà ta rất cảm động. Sống cả đời này còn chưa tới thành phố Bắc Kinh bao giờ, vất vả lắm mới có cơ hội, nói không động lòng chắc chắn là lời nói dối.
Nói là làm ngay, hôm sau Vương Phát Tài mua vé tàu hỏa, chiều hôm đó đã lên tàu.
Trước khi lên đường, Vương Phát Tài còn cố ý gọi điện thoại cho Vương Tú Mi.
Ban đầu, con dâu và con trai của Vương Phát Tài cũng muốn đi cùng nhưng ông ta dỗ dành lại, bảo lần sau có cơ hội sẽ cho đi.