Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 450
Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:09:32
Lượt xem: 110
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ha ha." Vương Tú Mi cười, lườm Tô Thắng Dân một cái, bà nói: "Mặc kệ là chuyện gì, mẹ và anh em kiểu này dùng m.ô.n.g cũng biết là có đòi hỏi rồi!"
"Đòi hỏi cái gì?" Tô Thắng Dân nghĩ không ra.
"Ai biết được chứ?" Vương Tú Mi lườm, sau đó nghĩ tới tính tình con gái thì không nhịn được cười: "Ha ha, mặc kệ muốn cái gì, với tính cách con gái nhà mình chỉ sợ anh và mẹ của em lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng thôi."
Tô Trà có tính cách như thế nào, người thông minh nhất trong nhà chính là con gái đó.
Ngày đầu tiên mẹ ruột tới chơi nhà Vương Tú Mi, bình yên sóng lặng.
Một đêm trôi qua.
Hôm sau.
Tô Trà ăn bữa sáng do bà ngoại và cậu chuẩn bị lúc tám giờ, tám giờ ba mươi Tô Trà rời khỏi nhà.
Sau khi Tô Trà rời đi, nụ cười trên mặt Vương Phát Tài và bà cụ Vương nhạt đi mấy phần chỉ trong nháy mắt.
Thấy hai người trở mặt, Tô Thắng Dân bái phục luôn rồi.
À hiểu rồi, khá lắm, hai người còn có bộ mặt này.
Lúc Tô Trà ở thì hai người vui vẻ thân thiện, quan tâm hết mực, Tô Trà vừa rời đi đã trở lại bình thường ngay!
Bà cụ Vương vuốt gương mặt hơi căng cứng do cười, quay đầu nhìn Tô Thắng Dân bằng ánh mắt hiếm có.
"Sao vậy?" Bà ta hỏi.
"Không, con chỉ nghĩ lát hồi con phải đi tới đội vận tải, để Vương Tú Mi đi với mọi người ra ngoài chơi một chút." Tô Thắng Dân đáp lời.
"Không sao, con cứ làm việc của con đi, chúng ta đi dạo với Vương Tú Mi là được rồi." Bà ta khoát tay, không để ý chuyện Tô Thắng Dân không đi cùng với bà ta.
Trái lại bà ta cảm thấy Tô Thắng Dân không đi với họ càng tốt, lúc họ dụ dỗ Vương Tú Mi mua đồ Tô Thắng Dân không biết.
Không thể nào có chuyện không biết được...
Khoảng bảy giờ tối, khi Tô Trà về nhà đã nghe thấy tiếng cãi nhau truyền từ bên trong ra.
"Vương Tú Mi, anh nói cho em biết, anh nhịn em lâu lắm rồi. Mỗi ngày anh đi làm cực khổ như vậy em còn cãi nhau với anh, anh cùng lắm chỉ hỏi nhiều hai câu thôi mà em phát cáu với anh!"
Đây là giọng của Tô Thắng Dân.
"Tô Thắng Dân, em tức giận hay anh tức giận, anh nói cho rõ ràng đi. Anh nhịn em rất lâu thì em cũng nhịn anh lâu rồi đấy!"
Đây là giọng của Vương Tú Mi.
Sau đó là giọng của bà cụ Vương.
"Thắng Dân, Tú Mi, hai con đừng cãi nhau nữa, có gì từ từ nói."
"Được, Vương Tú Mi, chúng ta nói chuyện đi, hôm nay anh với em phải nói chuyện cho rõ ràng."
Vừa nói xong thì Tô Trà mở cửa vào, ngẩng đầu đã thấy Tô Thắng Dân dắt Vương Tú Mi trở về phòng, khi đóng cửa còn phát ra một tiếng "Rầm".
Nghe thấy âm thanh đóng sầm cửa, tim của Tô Trà đập "thình thịch" một tiếng, chẳng lẽ đôi vợ chồng cãi nhau?
Tại sao chứ?
Lúc sáng trước khi ra ngoài vẫn còn tốt mà.
Bầu không khí trong phòng khách yên tĩnh lạ thường, Vương Phát Tài đứng bên cạnh không lên tiếng nhưng sắc mặt rất xấu hổ.
Cuối cùng, người phá vỡ bầu không khí yên lặng này là bà cụ Vương.
"Tô Trà, chuyện này, cháu đi khuyên cha mẹ cháu đi. Bà với cậu cháu không muốn tivi thật, chỉ là thuận miệng nói một chút thôi, cháu xem cha cháu nổi giận cãi nhau với mẹ cháu, cháu nói chuyện này..."
Vẻ mặt bà cụ xấu hổ, bà ta nhìn Tô Trà, muốn nói rồi lại thôi.
Tivi, chỉ vì chuyện này mà cãi nhau?
Sao Tô Trà cảm thấy mọi chuyện không đúng lắm?
"Bà ngoại, để cháu đi xem cha mẹ một lát." Tô Trà nói, đi thẳng đến phòng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi ở, cô đưa tay gõ cửa.
Một tiếng "Cót két", cửa mở ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-450.html.]
Sau đó, Tô Trà thấy vẻ mặt đau buồn của mẹ, ánh mắt Vương Tú Mi nhìn Tô Trà rồi nhìn về phía Vương Phát Tài và bà cụ Vương đang vểnh tai nghe ngóng ở phòng khách.
"Mẹ, mẹ với cha cãi..." Nhau ạ?
Tô Trà còn chưa nói xong thì bị Vương Tú Mi nắm lấy tay kéo vào trong phòng, sau đó cửa đóng cái "Rầm".
Động tác này của Vương Tú Mi bị bà cụ Vương và Vương Phát Tài coi như là thích sĩ diện.
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, bọn họ hiểu.
Trong phòng là một cảnh tượng khác.
Vương Tú Mi vừa đóng cửa đã nhịn không được cười "Phì" một tiếng.
Lúc nãy bà còn "Cục cưng tổn thương trong lòng" giờ đây lại là dáng vẻ chịu đựng không dám cười ra tiếng, tình huống gì đây?
Tô Trà: ...
Tô Thắng Dân thấy con gái vào thì vội vàng đứng lên giải thích: "Con gái, con đừng hiểu lầm, cha và mẹ con không có cãi nhau."
Không có cãi nhau, vậy là hai người đang chơi đùa à?
Tô Trà nhìn hai người, vừa buồn cười vừa tức giận.
"Haizz, chốc nữa giải thích cho con." Tô Thắng Dân đè thấp giọng nói rồi nâng tông giọng lên, gào từ trong cổ họng về phía cửa: "Vương Tú Mi, thời gian này, cùng lắm!"
Tô Thắng Dân vừa dứt lười, Vương Tú Mi còn cười ha hả bên cạnh cũng rống cuống họng lên đáp chỉ trong nháy mắt: "Cùng lắm thì cùng lắm, ly hôn!"
Tô Trà lại: ...
Sau đó, cô thấy mẹ mình mở cửa chạy ra ngoài như Mạnh Khương Nữ khóc ở Vạn Lý Trường Thành.
Tô Trà c.h.ế.t lặng!
Cô trơ mắt nhìn Vương Tú Mi chạy vào phòng khách rồi nhào vào lòng bà cụ khóc hu hu hu, phải nói là cực kỳ đau lòng, cực kỳ tủi thân.
"Mẹ ơi, mẹ thấy rồi thì con cũng không muốn giấu mẹ nữa. Từ khi đến thành phố Bắc Kinh Tô Thắng Dân đã hoàn toàn thay đổi, anh ấy như Trần Thế Mỹ ghét bỏ nhan sắc con không đẹp, muốn ly hôn tìm một người trẻ đẹp. Con coi như đã nhìn ra được lòng dạ của anh ấy nên mới mượn cái chuyện mua tivi để nói!"
"Mẹ, con đã quyết định mua tivi, cho dù có phải ly hôn đi nữa con cũng nhất định mua tivi cho anh cả, nhưng mà đây là tiền Tô Thắng Dân cho con vay, sau khi ly hôn con phải trả lại nửa số tiền mười mấy triệu, mẹ giúp con trả được không ạ?"
Bà cụ Vương trừng to mắt lập tức, đây là, đây là chơi đùa gì vậy!
"Hu hu hu, mẹ, con khổ quá mà." Vương Tú Mi lại khóc gào.
Thấy con gái khóc thút thít trong lòng mình, bà ta chỉ muốn lắc mạnh Vương Tú Mi để đổ hết nước trong đầu ra!
Bà cụ Vương: Con tỉnh táo lại đi!
Giúp con mười mấy triệu, e là con đang nghĩ tầm bậy gì đó!
Mặt Vương Tú Mi đầy nước mắt nhìn mẹ, ánh mắt kiên định như muốn nói: Mẹ, mẹ yên tâm, bây giờ dù có là ai cũng đừng hòng cản con mua tivi cho anh trai!
Đúng, đúng là vậy đấy.
Vương Phát Tài bên cạnh vừa nghe tới mười mấy triệu đã run lẩy bẩy.
Em gái à, tivi, anh không cần nữa.
Vì cái tivi mà phải trả mười mấy triệu, trông ông ta giống đồ ngu sao?
Vương Tú Mi dường như cảm nhận được nội tâm sợ hãi của Vương Phát Tài, ngẩng đầu nhìn về phía anh cả, bà lại cho anh cả một ánh mắt kiên định.
Vương Tú Mi: Anh, anh yên tâm đi, tivi lớn không thành vấn đề!
Bây giờ, bà chắc chắn là "Ác ma nâng đỡ anh trai".
Vương Phát Tài: Không, không được!
Em gái, em đừng có như vậy, anh thấy em thế này trong lòng anh rất sợ.
Xuyên qua cánh cửa phòng, Tô Trà nhìn mẹ khóc nước mắt đầy mặt, sau đó nhìn Vương Phát Tài và bà cụ Vương bị dọa sợ.
Tô Trà: Mẹ à, kỹ thuật diễn của mẹ không vào giới diễn viên đúng là lãng phí lắm đó.
Mẹ rõ ràng là diễn viên đi nhầm qua chăn nuôi heo mà!