Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 452
Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:09:36
Lượt xem: 95
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ha ha." Tô Trà không nhịn được cười, ngẩng đầu lên thấy dáng vẻ thản nhiên của cha mẹ mình. Cô nói: "Hai người chơi lớn thật đấy, dọa bà ngoại và cậu cả c.h.ế.t khiếp rồi."
"Khà khà. Là ý của mẹ con đó. Vợ à, anh phải nói là em thông minh thật đấy, quá thông minh luôn." Tô Thắng Dân nói chuyện còn không quên nịnh nọt vợ mình.
Nghe chồng nói thế, Vương Tú Mi trừng mắt nhìn ông đáp: "Em cũng không muốn phải làm thế này đâu, nhưng là mẹ ép em đấy thôi. Hôm nay mẹ nói muốn đi dạo phố, em cũng chẳng có ý kiến gì. Mẹ muốn mua quần áo, em mua. Mẹ muốn ăn gì em cũng không phản đối. Nhưng mẹ lại được voi đòi tiên. Đó có phải là mấy khối hay mấy chục khối đâu. Cả nghìn khối đấy chứ, như thế em làm sao mà chiều mẹ được?"
Nhắc tới chuyện này là Vương Tú Mi lại tức. Lần này bà ta đòi tivi màu, có khi lần sau đòi cả nhà riêng để ở luôn ấy chứ?
"Đúng đấy đúng đấy, vợ à, em làm thế là hợp lý rồi." Tô Thắng Dân cũng gật đầu đồng ý.
Thật ra hai vợ chồng họ không phải là người keo kiệt. Bình thường mua quần áo hay đồ ăn gì đấy thì được. Chứ vừa mở miệng ra là đã đòi tivi màu, đừng nói là Vương Phát Tài, nếu cả ông cụ Vương hay bà cụ Vương yêu cầu Tô Thắng Dân cũng không thể đồng ý với họ chuyện này được.
Tất nhiên Tô Thắng Dân biết đạo lý đấu gạo nuôi ân, thăng gạo dưỡng thù.* Ông sẽ giúp đỡ khi cần, nhưng với những yêu cầu quá đáng ông sẽ không chấp nhận.
*ý chỉ khi việc ‘cho đi’ trở thành một thói quen thì người ta sẽ coi đó thành một trách nhiệm không thể chối bỏ.
Còn nữa, tiền của ông và vợ cũng chẳng phải là gió thổi tới. Hai người họ phải kiếm từng đồng từng xu, còn phải dành dụm để mua nhà cho con gái mình nên phải tiết kiệm một chút.
Đối với chuyện mua nhà, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi vẫn chưa từ bỏ ý định này. Lần trước mua căn hộ nhỏ kia, hai người đã quyết định sẽ tiết kiệm thêm để mua cho Tô Trà ngôi nhà thật lớn.
"Nhưng mà vợ à, làm thế mẹ và anh có nghĩ anh tệ bạc không?" Tô Thắng Dân hỏi.
Giờ ông nghĩ lại mới thấy, kế hoạch thì hoàn hảo, không có bất cứ vấn đề gì. Vấn đề duy nhất ở đây chính là ông đã biến thành một tên cặn bã.
"Không sao đâu. Chẳng phải trước đây anh hay nói muốn làm chủ gia đình sao? Trước khi mẹ và anh trai của em đi về, anh sẽ làm chủ cái nhà này. Em sẽ là một người vợ ngoan ngoãn chỉ biết nghe lời chồng thôi. Đặc biệt là tiền, chỉ khi anh đồng ý em mới được dùng." Vương Tú Mi khoát tay, nói.
Để cho bà cụ Vương và người anh trai Vương Phát Tài của bà nhìn thấy, trong cái nhà này bà không hề nắm quyền quyết định. Muốn làm gì, chỉ khi Tô Thắng Dân đồng ý mới được làm.
"Sao anh cứ có cảm giác bị em lừa vậy nhỉ?" Tô Thắng Dân lẩm bẩm trong miệng.
Tô Trà đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì lén lút cười.
Cũng chẳng phải bị lừa, chỉ có điều kế hoạch này đúng là có thể làm cho bà ngoại và Vương Phát Tài yên tĩnh hơn nhiều.
Nhưng Tô Trà vẫn còn quá ngây thơ. Hai người kia khó mà yên tĩnh được.
Ngày hôm sau, Tô Trà vừa mới về tới nhà đã bị bà cụ Vương kéo lại rồi cười cười nói chuyện. Vừa mới nói ra, cô đã hiểu được phần nào đó.
"Trà Trà à, cháu xem, cậu cả của cháu tuổi đã cao thế rồi còn phải xuống đồng làm việc. Mấy ngày trước nó vừa mới kêu cái eo không được ổn lắm. Đi khám người ta bảo rằng phải nghỉ ngơi thật tốt… " Bà ta vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt của Tô Trà.
"Vâng ạ, vậy cậu cứ nghỉ ngơi đi. Sức khỏe là vốn quý nhất mà. Đợi sức khỏe cậu tốt lên, đến lúc đó xuống đồng sau cũng chưa muộn đâu ạ." Cô đáp, vẻ mặt quan tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-452.html.]
Nghỉ ngơi cho tốt, thế cả nhà lấy gì mà ăn?
Vương Phát Tài không đi làm, mấy cái miệng trong nhà uống gió Tây Bắc cầm cự qua ngày à?
Bà cụ hoài nghi có phải Tô Trà đang giả ngốc hay không, nhưng nhìn dáng vẻ quan tâm thế kia vậy chắc là thật.
"Trà Trà, cháu cũng giỏi giang như này, thế cháu xem có thể thu xếp cho cậu được công việc nào khác không. Nó cũng yêu cầu không cao quá đâu. Việc gì mà nhàn hạ một chút, ít công một chút, rồi lương cũng cao cao một chút là được."
Nghe xong yêu cầu, Tô Trà suýt bật cười.
Hay lắm. Việc gì mà nhàn rỗi, ít công, nhưng lương cao.
Nếu có công việc này Tô Trà cũng rung động. Đây mà là yêu cầu không cao à?
Thế yêu cầu cao sẽ như thế nào nhỉ?
Tô Trà thầm mỉa mai trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Cô ngước mắt lên, nhìn ánh mắt mong đợi của bà ngoại, rồi nói: "Bà ngoại, thế thì hơi khó cho cháu rồi đấy ạ."
"Sao lại không được? Không thể nào, chẳng phải đơn vị đã cho cháu một văn phòng với một chiếc xe riêng sao? Chỉ là xin một vị trí trong đó thôi mà, chả lẽ như vậy cũng không được à?" Bà ta cảm thấy Tô Trà đang lừa mình.
"Sắp xếp công việc cũng không thành vấn đề, nhưng cậu cả lại không đáp ứng được điều kiện công việc. Bà ngoại xem, việc nhàn rồi cũng chỉ có thể ngồi văn phòng. Mà muốn làm văn phòng thì phải xem xét tới học vấn. Tốt nghiệp đại học đôi khi còn không kiếm được công việc tốt như thế này, huống chi cậu lại yêu cầu lương cao nữa."
Nói xong, Tô Trà thấy bà ngoại còn muốn nói gì đó. Không để bà ta mở miệng, cô đã nhanh chóng nói tiếp: "Bà ngoại nghĩ lại mà xem, nếu cháu thật sự có cách, vậy cháu đã sắp xếp cho cha mẹ rồi, bà ngoại nói xem có đúng không. Nếu có việc tốt như vậy sao cháu lại để cha mỗi ngày phải đi lại mệt nhọc như thế, còn phải nhìn mẹ ngày nào cũng ở trong trại nuôi heo đến eo mỏi lưng đau?"
Nghĩ lại cũng thấy hợp lý. Nếu có chuyện tốt như vậy, sao Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi lại không làm?
Bà ta nghe Tô Trà nói xong cũng cảm thấy cô có lý.
"Nếu vậy thì hạ thấp tiêu chuẩn xuống một chút cũng được. Cháu xem xét rồi sắp xếp cho cậu một công việc, nó cũng không kén chọn đâu." Bà ta thương lượng.
Tô Trà thật sự rất muốn bật cười. Bà ngoại à, bà cho rằng đây là chợ bán đồ ăn sao? Lại còn cò kè mặc cả?
Mấy cái chuyện như sắp xếp công việc này, từ trước tới nay, Tô Trà vẫn luôn cho rằng ai có bản lĩnh, năng lực thì lên, còn không có chỉ có thể xuống ruộng. Dựa vào năng lực của chính mình để kiếm cơm cũng chẳng thấp hèn hơn ai cả. Có năng lực làm việc bao nhiêu kiếm được bấy nhiêu thôi.
Hơn nữa, trong đơn vị công tác này, mỗi người một vị trí, một vai trò, chức vụ riêng. Xếp thêm người vào cũng chẳng dễ gì. Nếu muốn đưa một người khác vào buộc phải đẩy một người ban đầu khác ra. Loại chuyện thất đức này, chắc chắn Tô Trà sẽ không bao giờ không làm.
Cô nói: “Bà ngoại ơi, cháu thật sự hết cách rồi. Hay là bà ngoại hỏi trực tiếp cha cháu đi?” Tô Trà nhanh chóng ném củ khoai lang nóng bỏng này sang cho đồng chí Tô Thắng Dân.
Vừa nghe cháu gái nói xong, sắc mặt bà ta thay đổi ngay lập tức.
“Sao có thể tìm cha cháu chứ? Lỡ như nó lại cãi nhau với vợ vì chuyện này, còn đòi ly hôn nữa thì phải làm sao? Bà thấy mấy ngày nay tâm trạng của cha cháu cũng không được tốt lắm.” Bà ta hạ giọng đáp.