Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 454

Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:09:40
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vài ngày sau, Tô Trà phát hiện mẹ hình như lại ghét bỏ cha tiếp rồi.

Lần này, Tô Thắng Dân vẫn tìm con gái.

"Con gái à, cha đã làm đúng những gì con nói rồi đó. Phụ nữ nói không cần thì chính là cần đúng không? Thế sao hôm qua cha bảo sẽ mang đậu hũ thối về, mẹ con nói không cần. Cha nhớ tới mấy lời con dặn, vẫn gói mang về."

Tô Trà: …

"Vẻ mặt sau đó của mẹ con ghét bỏ cha ghê lắm."

Tô Thắng Dân nói xong vẫn chưa biết mình sai chỗ nào, trưng ra vẻ mặt tò mò và ham học hỏi nhìn con gái.

Đối diện với ánh mắt ngây thơ của cha, Tô Trà im lặng suy nghĩ một lát.

"Cha, cũng có lúc, phụ nữ nói không cần, đúng là họ không cần thật đâu."

"Vậy tóm lại là muốn hay không muốn, cần hay không cần đây? Làm sao mà phân biệt được chứ?"

Đồng chí Tô không biết thì hỏi đã nhanh chóng đăng nhập.

Tô Trà nghẹn họng: Chuyện này con làm sao giải thích cho rõ ràng được.

Rất xin lỗi nhưng ca này hết cứu thật rồi!

Tô Trà bày tỏ: Đồng chí Tô Thắng Dân ơi, đồng chí đã là người lớn rồi. Đồng chí phải tự mình phân biệt khi nào cần, khi nào không cần đi chứ.

"Cha, cái này cha phải tự mình tìm hiểu rồi." Tô Trà nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

Nhìn vẻ mặt của con gái, Tô Thắng Dân hoang mang.

Vậy rốt cuộc là muốn hay không muốn? Rồi khi nào không muốn thật, khi nào là không muốn giả?

Tô Thắng Dân: Ôi, sao lại phức tạp thế này.

Cái này là do ông ngốc quá mới không phân biệt được...

“Ai da, hỏng rồi hỏng rồi!”

Ngồi trên xe lửa, bà cụ Vương còn chưa về đến nhà đã nhận ra. Nghĩ lại chuyến đi tới thành phố Bắc Kinh lần này bà ta bị Vương Tú Mi dắt mũi rồi.

Vương Phát Tài ở bên cạnh vẫn chưa hiểu tại sao mẹ ông ta nói "Hỏng rồi hỏng rồi", vẻ mặt đầy nghi hoặc ngẩng lên nhìn bà ta, hỏi: “Mẹ, mẹ bảo cái gì hỏng rồi cơ?”

“Là em gái con, con ngẫm lại xem có phải chúng ta bị lừa rồi không? Ngay từ đầu mẹ đã nhận ra rồi. Sau khi lên tàu, mẹ càng nghĩ càng thấy sai sai.”

“Sao lại sai?” Vương Phát Tài vẫn chưa hiểu gì.

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của con trai, bà ta rất tức giận.

Tình cảm của người trong nhà đều dành hết cho đứa con gái rượu Vương Tú Mi, còn người con trai này dù nhìn thế nào cũng thấy không có tí thông minh gì.

“Sao lại sai hả? Con nghe kỹ cho mẹ. Trước đây chưa tới Bắc Kinh, trong nhà em gái con có phải đều do Tú Mi làm chủ không. Mẹ còn nghe nói tiền của đội vận chuyển của Tô Thắng Dân cũng là Tú Mi quản lý, tại sao vừa tới Bắc Kinh đã khác rồi? Điều này không hợp lý."

“Hơn nữa, em rể con to gan thật, với tình tình của Tú Mi nó có thể sẽ kề d.a.o vào cổ Tô Thắng Dân đó. Từ nhỏ Tú Mi đã có thói hay bắt nạt rồi mà?”

Nghe mẹ nói xong, Vương Phát Tài mới hiểu ra, vỗ đùi một cái rồi lại thấy hối hận không thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-454.html.]

“Ôi, con thấy Tú Mi làm vậy không đúng. Dám chơi đùa tình cảm người khác, mất uy tín quá. Đều là người một nhà vẫn lừa gạt nhau thế này. Dù sao mẹ cũng là mẹ của em ấy, con cũng là anh trai nó. Nó lại không nghĩ cho anh em mẹ đẻ một chút nào cả, thật vô lương tâm mà.” Vương Phát Tài càng nghĩ càng thấy giận.

Trong lòng bà ta cũng tức giận, bị con gái yêu dấu Vương Tú Mi lừa như vậy, bà ta hối hận vì không nhận ra sớm hơn.

Sau khi hai người nhận ra, ngày hôm sau bà cụ Vương và Vương Phát Tài ở trên xe lửa đều xám mặt lại, sắc mặt rất khó coi.

Khi xe lửa đến ga, bà ta nhanh chóng chạy đi mượn điện thoại gọi đến Bắc Kinh.

Tiếng chuông reo một lát, điện thoại được kết nối.

“Alo, ai đó?”

Nghe thấy giọng của Vương Tú Mi trong điện thoại, bà ta giận sôi máu, tức giận nói: “Còn ai nữa, còn có thể là ai nữa, mẹ của con đây.”

“Ôi mẹ, mẹ đến rồi à, hôm qua con còn lo mẹ không quen xe lửa cơ. Sao thế, mẹ đến nhà chưa? Ôi chao, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, mẹ đến nơi an toàn là con yên tâm rồi.” Lời của Vương Tú Mi thật dễ nghe.

Nhưng bà ta không có tâm trạng để nghe những lời ngon ngọt rẻ tiền đó của Vương Tú Mi. Tình cảm mà bà ta nói là chuyện đã qua tai, ăn không ngon, ngủ không yên. Vương Tú Mi nỡ lòng nào nói những lời dễ nghe này.

Nói tới đây, bà ta càng tức giận.

“Vương Tú Mi, con giỏi lắm, con lừa mẹ đúng không. Mẹ cho ăn cho mặc nuôi dưỡng con nên người vậy mà con lừa gạt mẹ? Con không nỡ cho mẹ thứ gì, còn đề phòng mẹ như phòng trộm, con có cần thiết phải vậy không?”

Ồ, vừa nghe bà cụ nói xong, Vương Tú Mi hiểu ngay.

Hoá ra, bà ta biết hết rồi sao?

Nhưng, muộn rồi.

Vương Tú Mi không tiếc cho bà ta cái ăn cái mặc, còn về lời nói kia, những gì thuộc về bổn phận, bà sẵn sàng cho nhưng chìa tay ra đòi hỏi thì Vương Tú Mi không chịu.

Bà không chỉ mua đồ cho bà ta ăn, còn mua cả quần áo. So với ở quê, con cháu nhà người ta chưa làm được bằng bà.

“Mẹ, mẹ nói thế nào chứ mẹ là mẹ của con, không phải con không mua đồ cho mẹ. Dù sao con cũng mua đồ ăn quần áo cho mẹ rồi nhưng anh cả không mua gì cho, mẹ xem lại anh đi, anh đã mua gì cho mẹ chưa, việc nhà đều là mẹ làm, mẹ còn chăm sóc các cháu. Mẹ không tin đợi khi mẹ già rồi, muốn uống hớp nước, anh cả cũng chưa chắc tình nguyện chăm sóc mẹ.”

Vương Tú Mi mở miệng là nói một tràng dài, đằng nào cũng đã nói hết với mẹ rồi, mẹ chỉ cần suy nghĩ cho rõ ràng là được.

Bà cụ Vương nghe Vương Tú Mi nói một hồi cũng suy nghĩ lại rồi lén nhìn đứa con trai Vương Phát Tài ở bên cạnh, trong lòng bà ta khó chịu.

Bà ta thắc mắc, tại sao người có tương lai lại là con gái mình chứ không phải con trai mình vậy?

Đối mặt với vẻ mặt phẫn uất của mẹ, Vương Phát Tài không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn lại bà ta với vẻ mặt ngơ ngác. Thấy mẹ vẫn đang nghe điện thoại, ông ta chỉ vào điện thoại, mấp máy khẩu hình nói: "Nói gì thế?"

Nhưng Vương Phát Tài chỉ nhận được cái nhìn bằng nửa con mắt từ mẹ. Sau đó, trước khi Vương Tú Mi nói gì đó qua điện thoại, bà ta đã cúp điện thoại một tiếng "bộp".

Thấy mẹ làm vậy, Vương Phát Tài càng khó hiểu, hỏi: "Mẹ, sao thế? Tú Mi nói gì làm mẹ tức giận à?"

“Không gì cả, đi về!” Bà ta tức giận đáp một câu.

“Chuyện này cứ giải quyết như vậy sao?” Vương Phát Tài tròn mắt.

“Bằng không thì sao, không lẽ lại tới Bắc Kinh một chuyến à. Mua vé xe lửa không mất tiền sao. Hơn nữa, cho dù có đi, con lấy được tiền từ tay Tú Mi thì mẹ phục con luôn.”

Bà ta nói thẳng rồi sải bước bỏ đi.

Vương Phát Tài vội vàng đuổi theo, nhìn vẻ mặt không tốt lắm của mẹ mình. Vương Phát Tài không dám nói lời nào.

Về việc lấy tiền từ Vương Tú Mi, Vương Phát Tài nghĩ cũng không dám nghĩ. Từ nhỏ đến lớn, ông ta chưa từng lợi dụng Vương Tú Mi.

Loading...