Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 455

Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:09:42
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Tú Mi tính toán nhiều thì không nói, trong cạnh tranh, bà rất tàn nhẫn, Vương Phát Tài sẽ chịu thiệt nếu đối đầu với Vương Tú Mi.

Sau đó, Vương Phát Tài và bà cụ Vương về nhà. Vừa về tới thôn, họ nghe nói đã xảy ra một chuyện.

Tô Vận đã được thả ra. Hôm qua Tô Vận vừa được thả, buổi chiều hôm đó, cả nhà Vương Quyên về thôn.

Bà cụ Vương vốn thích xem náo nhiệt, trên đường về nhà, bà ta còn cố ý ghé sang nhà mẹ đẻ của Vương Quyên xem thử.

Đáng tiếc là không gặp được ai.

Nhưng không gặp được cũng không sao, thôn này cũng không lớn. Chưa đến nửa tiếng, bà ta đã biết được chuyện của nhà Vương Quyên từ người trong thôn.

Theo những gì người trong thôn kể lại, hôm qua Tô Vận vừa được thả, về tới nhà thấy Vương Quyên đã làm ầm lên, còn động tay động chân.

Theo lý mà nói, mấy người trong nhà mẹ đẻ Vương Quyên cũng đánh thắng được một cô gái như Tô Vận. Nhưng người xưa đã từng nói, kẻ ngang ngược sợ kẻ không muốn sống, nhà họ Vương là kẻ ngang ngược, còn Tô Vận là kẻ không muốn sống.

Giỏi thật, Tô Vận châm lửa đốt nhà, suýt nữa thiêu rụi cả căn nhà rồi. Sau một hồi náo loạn, nhà họ Vương cũng sợ Tô Vận nên tuyệt vọng thu dọn đồ đạc trở về thôn.

Nhưng trước khi Tô Vận đến, nhà họ Vương đã dọn đồ đạc đi rồi, bây giờ ngoài căn nhà ra chẳng còn thứ gì cả.

Hôm nay Vương Phát Tài mang rất nhiều đặc sản Bắc Kinh trở về. Ông ta đi một vòng quanh thôn, khoe khoang một lượt. Ông ta còn nói em gái đối xử với bọn họ rất tốt, đi Bắc Kinh có mấy ngày được ăn sung mặc sướng.

Nghe lời Vương Phát Tài nói, người trong thôn nửa tin nửa nghi. Nhưng khi thấy tấm ảnh Vương Phát Tài chụp, bọn họ nói không ghen tị là nói dối, dù sao cũng là Bắc Kinh mà, ai không muốn đi chứ.

Tô Trà ở Bắc Kinh vẫn chưa biết chuyện Tô Vận được thả ra.

Gần đây Tô Trà không quá bận, thủ tục ở trường cũng đã hoàn tất cho nên bây giờ Tô Trà không cần phải đến trường lên lớp, cô càng có nhiều thời gian ở phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu khoa học hơn.

Khoảng thời gian bận Tô Trà phải thức khuya, khi không bận cô rất nhàn nhã. Về nhà sớm, ăn cơm tối với người nhà, sau đó về phòng mình giúp đỡ gỡ hệ thống bản lậu.

Không biết hệ thống bản lậu này có từ bao giờ, Tô Trà nghiên cứu nó khá lâu rồi, cô nghĩ trong này có thứ rất đáng để nghiên cứu.

Sau một thời gian tháo gỡ lâu như vậy, Tô Trà đã tháo đến con chip của hệ thống bản lậu.

Ngoài cửa sổ, trời đã tối om.

Trong phòng, ánh đèn mờ ảo lúc này không sáng bằng ánh sáng trong mắt Tô Trà.

Một đôi mắt long lanh như ngấn nước. Thậm chí, cô hào hứng đến nỗi tay run lên.

Ôi chao, tháo gỡ lâu như vậy, cuối cùng cũng đến chỗ quan trọng.

Khi Tô Trà bắt tay vào làm, động tác rõ ràng đã thận trọng hơn. Vẻ mặt lo lắng như sợ sẽ làm hỏng khiến cho hệ thống trong đầu cô cũng nín thở theo.

Tô Trà làm việc này trong hai tiếng đồng hồ liền, cuối cùng cô đã tháo rời con chip của hệ thống ra thành công.

Con chip của hệ thống bản lậu xen lẫn màu đen và màu kim loại, mặt bên trên trông rất phức tạp.

Con chip rất nhỏ, chỉ nhỏ bằng móng tay cái, mặt trên có các đường vân bất quy tắc làm cho nó trông xịn xò, cao cấp hơn.

Tô Trà giơ con chip lên nhìn kỹ, cô định chờ nghiên cứu máy tính xong sẽ thử xem con chip còn có công dụng nào khác không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-455.html.]

Theo lý mà nói, con chip này hỗ trợ toàn bộ công năng vận hành hệ thống bản lậu, nếu mô phỏng nguyên lý tương tự sẽ có thể lắp đặt trên máy tính.

Hệ thống, nói một cách dễ hiểu là một loại trí tuệ. Nhưng nói trắng ra, nó cũng giống người máy trí tuệ nhân tạo, trang bị hệ thống, đưa ra mệnh lệnh và vận hành.

Tô Trà đã từng xem một bộ phim khoa học viễn tưởng b.o.m tấn, trong đó có câu nói rằng ở thế giới tương lai, người máy thông minh sẽ có mạch não riêng.

Cô luôn nghĩ rằng lời nói này chưa chắc có lý, giống loại hệ thống này, hẳn là robot thông minh có mạch não riêng trong truyền thuyết nhỉ?

Nghiên cứu khoa học nằm ở sự đổi mới táo bạo và sự kiên trì. Tô Trà nhìn con chip chỉ nhỏ bằng móng tay cái trong tay mình, cô chỉ muốn nhanh chóng phát triển một chiếc máy tính rồi thực hiện kế hoạch tiếp theo của mình.

Nhưng dự án máy vi tính đã được nghiên cứu phát minh trong hai năm rồi. Với sự nỗ lực của mọi người trong nhóm, bây giờ dự án đã gần hoàn thành.

Theo tiến độ hiện tại, dự án máy vi tính chậm nhất sẽ hoàn thành vào năm sau.

Sau khi con chip của hệ thống bản lậu được tách ra, Tô Trà hào hứng nghiên cứu cả đêm, đến 6 giờ sáng cô mới trèo lên giường ngủ.

Vì thế, lúc 8 giờ người trong nhà đều ăn bữa sáng xong và chuẩn bị ra ngoài, Tô Trà vẫn đang ngủ nướng ở trong phòng.

Trước khi ra ngoài, Vương Tú Mi có hơi không yên tâm nên đến phòng của Tô Trà kiểm tra, đến khi thấy Tô Trà đang ngủ trên giường với vẻ mặt ngoan ngoãn, bà mới yên tâm rời đi.

Ở viện nghiên cứu khoa học, cả buổi sáng giáo sư Vương Vinh Bình không thấy Tô Trà đâu, ông ấy cảm thấy kỳ lạ.

“Này, hôm nay Tô Trà không đến à? Thật không giống tác phong của em ấy, có ai biết chuyện gì xảy ra không?" Thật kỳ lạ khi chuyên gia thức khuya ở viện nghiên cứu khoa học hôm nay lại không đến.

Những người khác trong phòng thí nghiệm nghe được câu nói đùa của giáo sư Vương Vinh Bình đều không nhịn được bật cười.

“Giáo sư Vương, xem thầy nói kìa. Bộ Tô Trà không được nghỉ phép sao?”

“Ha ha ha ha, đúng vậy, khoảng thời gian này rất mệt mỏi.”

“Cái gì chứ, dạo này chúng ta cũng không thức đêm, so với khối lượng công việc trước đây của Tô Trà, chúng ta còn nhàn hơn nhiều. Hơn nữa, Tô Trà không bảo xin nghỉ.” Nhắc tới đây, Vương Vinh Bình không khỏi nghĩ đến chuyện lần trước Tô Trà suýt bị bắt cóc.

Ai da, tốt nhất đừng xảy ra chuyện chuyện gì nhé.

Nghĩ vậy, Vương Vinh Bình đều không tiếp tục nghiên cứu nữa, bỏ đi đến phòng làm việc của Cốc Ích.

Khi đến văn phòng của Cốc Ích, Vương Vinh Bình gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào. Ông ấy vừa đi vừa vội hỏi: "Cốc Ích, Tô Trà nghỉ phép hả?"

“Gì, nghỉ phép, chưa nghe nói gì.” Cốc Ích ngồi ở bàn làm việc ngẩng đầu lên trả lời.

“Vậy có chuyện gì chứ, hôm nay Tô Trà không đến phòng thí nghiệm, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Vương Vinh Bình nói.

Nghe Vương Vinh Bình nói, tim Cốc Ích đập thình thịch.

“Không thể nào, để tôi gọi điện thoại hỏi xem.” Nếu thật sự có chuyện vậy cũng không nên đến một chút tin tức cũng không có chứ.

Cốc Ích nghĩ vậy, nhanh chóng nhấc điện thoại lên bấm phương thức liên lạc của Trương Huy.

Một lát sau, điện thoại được kết nối, giọng nói của Trương Huy vang lên từ đầu dây bên kia.

“A lô, Trương Huy, tôi là Cốc Ích đây, phía anh không sao chứ, Tô Trà đâu?”

Loading...