Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 456

Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:09:44
Lượt xem: 91

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tôi không sao, Tô Trà chưa ngủ dậy. Nếu viện trưởng có việc tìm thì để tôi đánh thức Tô Trà.” Trương Huy ngơ ngác đáp.

“Hầy, không cần, không cần, tôi không có chuyện gì, anh cứ để Tô Trà ngủ tiếp đi.” Cốc Ích nghe tin Tô Trà không sao, cười ha hả trả lời.

Làm ông ta sợ c.h.ế.t khiếp, còn tưởng rằng thật sự đã xảy ra chuyện, hoá ra là người trẻ tuổi ngủ trễ.

Sau khi cúp điện thoại, Cốc Ích ngẩng đầu, quay sang nói với Vương Vinh Bình đang lo lắng bên cạnh: “Không có chuyện gì cả, em ấy đang ngủ ở nhà vẫn chưa dậy, lão Vương ông đó, doạ tôi suýt nữa có bệnh tim luôn rồi.”

“Tim ông yếu vậy sao?” Biết được Tô Trà không sao, Vương Vinh Bình mới có tâm trạng nói giỡn.

“Ai da, già rồi, không chịu được kích động.” Cốc Ích vỗ ngực, cười nói.

“Hứ, cậy già lên mặt, ông kém tôi mấy tuổi mà nói lời này trước mặt tôi?” Vương Vinh Bình liếc ông ta bằng ánh mắt khinh thường.

“Nghe ông nói kìa, tôi quả thật đã già rồi ông còn không cho tôi than khổ sao?”

“Được chứ, được chứ, tùy ông.” Vương Vinh Bình xua tay, nói một câu cho có lệ rồi nói tiếp: “Bên phòng thí nghiệm tôi còn có việc, ông làm tiếp đi, tôi không làm phiền ông nữa.”

Nói xong, Vương Vinh Bình nhanh chóng mở cửa rời đi mà không quay đầu lại…

Nhìn lão Vương tính tình nóng nảy kia, Cốc Ích cũng tức đến bật cười.

Cốc Ích có thể nhìn ra, Vương Vinh Bình rất quan tâm đến Tô Trà, bình thường lão Vương không để ý đến học trò này nhiều như vậy. Thậm chí, Cốc Ích cảm thấy nếu Tô Trà không phải là học sinh của lão Bành, lão Vương nhất định sẽ đến đào góc tường.

Nhưng mà, điều ông ta không biết chính là, Tô Trà là học sinh của lão Bành Vương Vinh Bình vẫn không từ bỏ việc đào góc tường, chẳng qua là không thành công thôi.

Bên kia, Tô Trà vẫn đang ngủ say trên giường, hoàn toàn không biết chính mình suýt nữa làm người khác nghĩ bản thân bị bắt cóc.

Ngủ một giấc đến lúc tỉnh dậy, cô nhìn đồng hồ đã là 11 giờ.

“…” Tô Trà nhìn đồng hồ, cô cũng biết lúc này mình chắc chắn không đến viện nghiên cứu khoa học kịp.

Cô giơ tay che miệng, ngáp một cái.

Sau đó cô mới rời giường, gấp lại đống chăn lộn xộn trên giường.

Rồi cô đi rửa mặt, nghĩ đã lâu không gặp Thẩm Nghiên. Sau khi rửa mặt xong, Tô Trà liên lạc với Thẩm Nghiên.

Vừa lúc Thẩm Nghiên rảnh, hai người hẹn nhau chờ ở cổng trường của Thẩm Nghiên rồi sau đó cùng nhau đi tìm Cận Tùng.

Tô Trà tùy tiện thay một bộ quần áo, một chiếc áo tay lỡ màu xanh lam kết hợp với quần dài đen.

Cổ áo hơi rộng, lộ ra xương quai xanh thanh tú của cô. Xương quai xanh tinh tế, quyến rũ, chính xác là kiểu xương quai xanh có thể nuôi cá trong truyền thuyết.

Thiết kế áo tay lỡ để lộ một phần cánh tay trắng trẻo và thon thả của Tô Trà, làn da mịn màng như gelatin, tuy chỉ lộ ra một phần nhưng lại rất hút mắt.

Nửa tiếng sau, Tô Trà đứng ở cổng trường Thẩm Nghiên, qua ánh mắt nhìn trộm của rất nhiều người có thể biết được lực sát thương thị giác của Tô Trà đối với người khác cao thế nào.

“Chủ nhân, chủ nhân, rất nhiều người đang nhìn cô.” Hệ thống thầm mách lẻo.

Vẻ mặt Tô Trà bình tĩnh tự nhiên nhưng trong lòng đáp lại hệ thống một câu: “Điều này không phải rất bình thường sao? Tôi xinh đẹp như vậy mà.”

Ài, rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc kiếm cơm lại còn tài giỏi như vậy, thật tức người mà!

Hệ thống: Oẹ…

Nó chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ như vậy, nếu tự luyến là một loại bệnh, vậy hệ thống cảm thấy Tô Trà đã mắc bệnh nan y, không thể chữa khỏi.

“Hệ thống, có phải cậu đang chê tôi không?” Tô Trà mím môi, đôi mắt híp lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-456.html.]

“Hả, tôi không chê, tuyệt đối không có.” Hệ thống phủ nhận theo phản xạ.

Âm thầm quan sát biểu cảm của Tô Trà, hệ thống tò mò, làm sao Tô Trà biết nó đang chê cô?

Tô Trà cảm thấy hệ thống của cô có hơi ngây thơ, không cần dùng não cũng có thể đoán được nó đang nghĩ gì.

Nhưng ngây thơ cũng tốt, nếu nó quá thông minh, Tô Trà sẽ cảm thấy bất an.

Nhìn thấu nhưng không nói ra, Tô Trà cũng không vạch trần hệ thống.

Đợi khoảng mười phút, bóng dáng Thẩm Nghiên xuất hiện trước tầm mắt Tô Trà.

Cũng không biết Thẩm Nghiên đi từ chỗ nào tới mà vẫn mặc trên người chiếc áo blouse trắng chưa thay.

Chưa kể, nhìn Thẩm Nghiên đi từ xa tới gần, Tô Trà chợt cảm thấy Thẩm Nghiên có phong thái của một bác sĩ dịu dàng trong hoạt hình.

Nhận ra ánh mắt Tô Trà đang nhìn mình, Thẩm Nghiên bước nhanh tới, một lúc sau mới dừng lại trước mặt Tô Trà.

“Xin lỗi, tôi vừa có chút việc nên đến hơi trễ, cậu chờ lâu rồi nhỉ?” Thẩm Nghiên vừa nói vừa giơ tay đẩy gọng kính trên mũi.

Nhìn thấy những động tác nho nhỏ quen thuộc của Thẩm Nghiên, Tô Trà mỉm cười đáp: "Có đợi lâu đâu, sao cậu không thay quần áo đi? Tôi có thể đợi cậu thêm một lát nữa."

“Không cần, chúng ta đi thôi.” Thẩm Nghiên đáp lại ngay, vừa nói vừa cởi cúc áo blouse trắng. Chỉ một lúc sau, anh ấy đã cởi áo blouse trắng trên người, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong.

Nhìn thấy hành động của Thẩm Nghiên, Tô Trà không nói gì.

Ngay sau đó hai người lên xe, đi về phía trường học của Cận Tùng.

Khi đến cổng trường của Cận Tùng, xe vừa dừng lại, Tô Trà và Thẩm Nghiên chưa kịp xuống xe, Cận Tùng đã thuần thục đi tới mở cửa xe. Nhìn thấy Tô Trà và Thẩm Nghiên ngồi trong xe, cậu ta nhảy lên, chen vào chỗ ngồi cạnh Thẩm Nghiên.

Ngồi trên xe, Cận Tùng thô lỗ không nhịn được nói.

“Ai da, hiếm khi hai cậu có thời gian rảnh đến gặp tôi. Hai cậu bận rộn tôi muốn gặp được các cậu chẳng dễ gì, thế nào, chúng ta đi đâu ăn trưa đây? Tôi mời, hai cậu đừng khách sáo.”

Cận Tùng là người nói nhiều nhất trong ba người, thấy Cận Tùng nói nhiều như vậy Tô Trà và Thẩm Nghiên coi như không có gì, dù sao hai năm học cấp ba cũng quen rồi.

Phải nói rằng thói quen thật sự là một điều khủng khiếp.

Thậm chí, Tô Trà và Thẩm Nghiên cảm thấy đã lâu rồi họ không nghe thấy những lời lải nhải của Cận Tùng. Hôm nay vừa nghe, họ thấy rất thân thuộc.

A, ngẫm lại cái thói quen đáng sợ này.

Má ơi, nổi cả da gà lên.

“Hay là ăn ở gần đây đi, Cận Tùng quen nơi này, cậu có đề xuất nào ổn không?” Tô Trà nhìn Cận Tùng hỏi.

“Chỗ ngon thì nhiều lắm, tôi nhớ cách một con phố có một nhà hàng Hồ Nam rất ngon. Hay là chúng ta qua đó ăn đi?” Cận Tùng không cần suy nghĩ nhiều đã giới thiệu nhà hàng Hồ Nam cậu ta từng tới hai lần.

Ba người bọn họ đều học mấy năm cấp ba ở thành phố C, đã ăn quen món ăn Hồ Nam, vừa lúc tụ tập với nhau, ăn hương vị cũ cũng tốt.

Ăn món ăn Hồ Nam, Tô Trà không có ý kiến gì, Thẩm Nghiên cũng vậy.

Được rồi, thống nhất ý kiến, đi thôi.

Trương Huy ngồi ở ghế trước lái xe, nghe ba người họ bàn với nhau xong đang định lái xe đi.

Lúc Trương Huy nổ máy, anh ấy đột nhiên nhìn thấy một bóng người vội vã chạy tới và vẫy tay về phía họ.

“Cận Tùng, không ổn rồi, bạn gái cậu và người ta đánh nhau rồi!”

Loading...