Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 457

Cập nhật lúc: 2025-04-07 08:09:46
Lượt xem: 103

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạn gái!

Nghe thấy hai từ "Bạn gái” quan trọng này.

Gõ bảng đen, đánh dấu trọng điểm… Bạn gái!

Tên Cận Tùng này có bạn gái rồi?

Chuyện từ khi nào, chưa nghe cậu ta nói qua.

Tên này hay lắm, còn nói là bạn tốt, vậy mà giấu không hé răng nửa lời.

Tô Trà và Thẩm Nghiên nhìn chằm chằm vào Cận Tùng, ánh mắt tỏ vẻ: Hay thật, dám giấu tụi này!

Nếu hôm nay bọn họ không gặp nhau, có phải tên này sẽ không định nói chuyện này luôn không?

Trong xe, Tô Trà và Thẩm Nghiên đều nhìn về phía Cận Tùng

Trương Huy nghe thấy vậy, nhanh chóng phanh lại.

Xe dừng lại, Cận Tùng có hơi xấu hổ khi bị hai người bạn thân nhìn mình chằm chằm như vậy, định mở miệng giải thích.

Bạn cùng lớp vừa vẫy tay kia lại nói: “Cận Tùng, cậu nhanh lên, cậu không nhanh lên, bạn gái cậu đánh người ta đến nỗi nhập viện mất!”

Tô Trà: “…?”

Thẩm Nghiên: “…?”

Lời này nghe có vẻ hơi sai.

Nếu không nhanh lên, bạn gái cậu đánh người ta đến nỗi nhập viện mất!

Những lời này, bạn ngẫm đi, ngẫm kỹ đi.

Nhưng Cận Tùng không kịp giải thích đã nhanh chóng mở cửa xe chạy ra ngoài.

Tô Trà và Thẩm Nghiên ngồi trong xe nhìn nhau, sau đó ăn ý cùng mở cửa xe ra.

Bọn họ xuống xe, đi theo Cận Tùng đi về hướng kia.

Trương Huy cũng đi sau đám người Tô Trà.

Một nhóm người, Cận Tùng và bạn học báo tin chạy ở phía trước, Tô Trà và Thẩm Nghiên theo sau, Trương Huy đi sau cùng.

Tô Trà và Thẩm Nghiên đều tò mò về chuyện hẹn hò của Cận Tùng.

Không ngờ cái tên Cận Tùng thô lỗ lại là đứa thoát ế sớm nhất trong ba người.

Hai người cũng rất tò mò về bạn gái của Cận Tùng, dù sao một lát nữa cô gái đó có thể đánh người ta nhập viện chắc chắn không phải là một cô gái bình thường.

Nghĩ vậy, trong đầu Tô Trà chợt lóe lên một ý nghĩ.

Nhưng Tô Trà không chắc chắn lắm.

Đối với suy đoán nào đó, Tô Trà không nhịn được âm thầm chửi một câu: Chắc là... không trùng hợp vậy chứ?

Chỉ một lúc sau, nhóm người đã đến nơi.

Thấy người phía trước đang đánh nhau với người khác, Cận Tùng nhanh chóng chạy lên trước, lại gần một lúc mới tìm được cơ hội giữ người yêu của mình lại.

“Kiều Kiều, Kiều Kiều, em bình tĩnh chút, có gì từ từ nói, đừng đánh người ta.” Cận Tùng vừa nói vừa dùng thân hình cao lớn của mình chắn trước mặt Phó Kiều Kiều.

Bên cạnh còn có một người đàn ông bị Phó Kiều Kiều đánh đến mức không còn sức đánh trả, ăn mặc trông cũng khá ổn, có thể thấy điều kiện gia đình khá tốt, chỉ là trên mặt có có hai vết bầm rất nổi bật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-457.html.]

Mà lúc này, cô gái vẫn trốn ở cách đó không xa tiến lên trước, đến trước mặt Phó Kiều Kiều, giúp Cận Tùng khuyên Phó Kiều Kiều: “Kiều Kiều, cậu đừng tức giận, tôi không đáng để cậu làm vậy đâu. Nếu cậu có chuyện gì, tôi cũng áy náy lắm.”

Phó Kiều Kiều nhìn cô gái trước mặt, cô ấy mỉm cười vỗ n.g.ự.c mở miệng nói: “Không sao, tôi ra tay có chừng mực, tên này cứ đến quấy rầy cậu, không đánh cho gã một trận thì gã không biết mùi.”

“Kiều Kiều, vẫn là cậu tốt với tôi, có thể làm bạn với cậu tôi rất vui.” Cô gái nói, trên gương mặt lộ ra nụ cười tươi tắn, nụ cười đó rất có sức hút khiến Phó Kiều Kiều cũng phải nhìn thêm mấy lần.

Ở cách đó không xa, dù cách một khoảng nhưng Tô Trà vừa nhìn đã nhận ra Phó Kiều Kiều. Một khoảng thời gian không gặp Phó Kiều Kiều vẫn vậy, nhưng sao cô ấy lại ở bên Cận Tùng?

Đặc biệt là cô gái bên cạnh Phó Kiều Kiều kia, cảm giác đầu tiên khi cô nhìn thấy cô ta, Tô Trà như cảm thấy như gặp được đồng loại.

Hứ, nghe cái lời nói sặc mùi trà này đi, trời ơi, là một cao thủ đấy.

“Cô gái này có hơi kỳ lạ.”

Tô Trà còn chưa kịp mở miệng, Trầm Nghiễm đã nói trước.

Nghe thấy lời này của Trầm Nghiễm, Tô Trà hơi nhướng mày, nhìn bạn tốt bên cạnh.

“Sao lại lạ? Nói nghe xem?” Tô Trà hứng thú, cô cười hỏi.

“Lúc nãy tôi phát hiện ra khi nói chuyện với Phó Kiều Kiều cô gái này cứ nhìn trộm Cận Tùng, đây là điểm đầu tiên. Sau đó là lời nói của cô gái này, dù nói là áy náy, nhưng sao trước khi Cận Tùng đến lại không ngăn Phó Kiều Kiều? Khi nói còn cố ý nắn giọng nữa? Tôi nghe mà da gà da vịt nổi hết cả lên.” Trầm Nghiễm vừa nói vừa xoa cánh tay như thể thật sự nổi da gà.

“Phụt ha ha ha!” Những lời của Trầm Nghiễm đã thành công chọc cười Tô Trà, không thể không nói, Trầm Nghiễm phân tích rất chính xác.

Trước giờ Tô Trà không biết Trầm Nghiễm lại là chàng trai tỉnh táo như vậy.

Trong lúc Tô Trà và Trầm Nghiễm nói chuyện, bên Cận Tùng đã xử lý xong mọi chuyện, ba người họ đang đi về phía này.

Phó Kiều Kiều vừa thấy Tô Trà, cô ấy không thèm nghĩ ngợi gì đá bay Cận Tùng bên cạnh ra, vui vẻ chạy đến trước mặt Tô Trà, duỗi tay ôm bả vai cô, tuỳ ý nói chuyện với Tô Trà.

“Trà Trà, lâu lắm mới gặp nhau, tôi nhớ cô quá đi. Hôm nay cô rảnh à? Rảnh sao không tìm tôi mà lại tìm Cận Tùng? Tôi đau lòng quá đi, tôi có phải bạn tốt của cô nữa không?”

Thấy Phó Kiều Kiều như vậy, Tô Trà mỉm cười. Sau đó mắt đối mắt với Phó Kiều Kiều, nhìn kỹ một chốc.

Đột nhiên đối mặt với ánh mắt dò xét của bạn thân, Phó Kiều Kiều có hơi không được tự nhiên, mở miệng nói: “Cô nhìn tôi như vậy làm gì?”

“Không có gì, tôi chỉ tò mò tại sao cô lại ở bên Cận Tùng thôi? Mới được bao lâu mà các cậu đã ở bên nhau rồi, tốc độ này cũng nhanh quá đấy.” Tô Trà trêu chọc nói.

Chỉ trong nháy mắt Phó Kiều Kiều trở nên ngượng ngùng, cái này, trong lúc bạn mình bận rộn lại cướp bạn của bạn mình chạy mất, đúng là có hơi xấu hổ.

Nhìn dáng vẻ hiếm thấy này của Phó Kiều Kiều, Tô Trà mỉm cười.

Đối với chuyện Cận Tùng và Phó Kiều Kiều ở bên nhau, Tô Trà không suy nghĩ nhiều, hai người ở bên nhau Tô Trà có thể có ý kiến gì?

Đều là bạn tốt, Tô Trà chỉ có thể... chúc phúc cho họ.

Lúc Tô Trà và Phó Kiều Kiều nói chuyện, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói yêu kiều mềm mại.

“Kiều Kiều, đây là bạn cậu sao? Xinh thật đấy.”

Nghe thấy giọng nói này, Tô Trà và Phó Kiều Kiều đều nhìn về phía cô gái.

“Đúng vậy, đây là bạn thân của tôi, Tô Trà. Tô Trà, đây là bạn mới của tớ, Lâm Thư Nhiên.” Phó Kiều Kiều giới thiệu đơn giản hai người với nhau.

“Xin chào, tôi là Lâm Thư Nhiên.” Khi Lâm Thư Nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Trà, gò má hơi ửng lên.

Đối diện với một em gái hay đỏ mặt, Tô Trà cười nhàn nhạt mở miệng trả lời: “Xin chào, tôi là Tô Trà.”

Hai người cũng coi như là làm quen một cách đơn giản. Tô Trà và mấy người Cận Tùng vốn định đi ăn cơm, trên đường lại thêm hai người nữa, một người là Phó Kiều Kiều, người còn lại là Lâm Thư Nhiên.

Vì quá nhiều người, xe không đủ chỗ nên nhóm người định ăn ở nhà hàng gần đó.

Đi bộ vài phút, nhóm người đã đến một nhà hàng.

Tìm được vị trí rồi ngồi xuống.

Loading...